Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi bị đánh thức bởi một đó lay lay:
“Chị ơi, em phải học.”
Tôi mơ màng, quạu hết sức, mắt chưa mở: “Tự chạy xe của cậu mà !”
“Không đội mũ bảo hiểm, ban ngày sẽ bị bắt.”
Tôi: …
“Tủ đầu giường có tiền, lấy mà bắt xe, đừng làm phiền tôi.”
Tôi kéo chăn trùm kín đầu.
“Giờ cao điểm bắt không xe đâu.”
Tôi muốn c.h.ế.t luôn cho rồi. Cắn răng bò dậy, uể oải như một bà mẹ đơn thân đưa học.
Lái xe đưa cậu ra trường, tôi vừa ngáp vừa than:
“Sau lấy chồng, nhất quyết không sinh .”
Cậu ngồi bên, giọng điềm tĩnh: “Ừ, không sinh thôi.”
Tôi liếc cậu một , ngữ khí đầy cảnh cáo: “Liên quan gì cậu hả?”
“Lo học hành tử tế vào, đừng mơ mộng. Tôi nói lại lần nữa, chúng không có .”
Cậu có vẻ muốn phản bác, tôi liền cắt ngang:
“Đừng yêu tôi. Không có kết quả đâu. Tôi phiền lại hay làm quá.”
cùng đến cổng trường. Tôi phất tay như tiễn tình cũ:
“Tạm biệt cậu em, hồ gặp lại.”
Vừa định quay đầu về , tôi đã nhìn thấy hai bóng quen quen đứng trước cổng trường một lớn một nhỏ, thân mật như thể đang vụng trộm.
Tôi trừng mắt hét lớn: “Kỷ Tây!”
nhóc ấy lập tức quay đầu chạy!
Tôi gầm lên: “ Vân Chính! Anh dám động đến em gái tôi?”
kia không hề tránh né, ngược lại ung dung trả lời: “Tôi thích Kỷ Tây.”
“Anh đầu đến đều chẳng có ý tốt!”
“Đúng vậy.” Anh thừa nhận thản nhiên.
Tôi: …
“Nói lần ! Tránh xa em gái tôi ra!”
“Không thể.”
“! Nếu anh dám tổn thương em tôi, tôi sẽ dám chơi đùa em trai anh!”
Toàn là dân lão luyện, thử xem cao tay hơn.
Về đến , tôi mở tủ quần áo, lựa chọn một hồi lâu.
cùng tìm một bộ chiến bào ưng ý, thay vào soi gương một . Ừm, yêu nghiệt nhân gian chính là đây!
Chờ xem tôi không làm cậu say đắm thôi!
Tôi gọi điện cho Vân Kỳ:
“Đến tôi.”
Đầu bên kia bật : “Không phải chị nói hồ biệt ly à?”
“ đây chẳng phải là gặp lại rồi sao.” Tôi khẩy.
“Trên đường ghé hàng tiện lợi giúp tôi một chuyến nhé.”
Chưa đến bao lâu, đã đứng trước , thở hồng hộc. Ồ, có vẻ khá gấp đấy.
“Chị định làm gì vậy?” Cậu nghiêng đầu, ánh mắt có chút trêu chọc.
Tôi mỉm đắc ý: “Nói thẳng luôn nhé, anh trai cậu dám chơi em gái tôi, tôi sẽ chơi cậu.”
Khóe môi Vân Kỳ cong lên một nét khó đoán:
“Chị thấy em dễ dụ vậy sao?”
Hừ, tôi chỉ cần hai câu là đủ khiến cậu sập bẫy:
“Cậu có làm ăn không? Mảnh mai như thế. Nếu không tôi đổi .”
Mà kịch bản tiếp theo lại hơi xấu hổ.
“Chị ơi… chị đến tháng rồi…”
Tôi: …
Trời ơi! Tôi là một trưởng thành đầy nhiệt huyết cơ mà!
Tôi đè lại cơn bốc hỏa trong : “Cậu hàng tiện lợi lại lần nữa, mua dùm tôi băng vệ sinh…”
Vân Kỳ mày như tro tàn: “Kỷ Thư, chị thật muốn hành em c.h.ế.t hả…”
Cậu uể oải vào vệ sinh. Chuyện đến nước , tôi coi như cuộc.
yêu mặc kệ, để tôi yên tĩnh làm mỹ nhân của chính mình vậy.
…
Dạo xui xẻo liên miên, tâm trạng bực bội phát điên. Vừa hết kỳ kinh nguyệt lại gặp phải một thằng rác rưởi trong bữa tiệc xã giao với đối tác:
“Nào Thư, anh mời em một ly.”
Tôi khách sáo chối: “Xin lỗi, tôi không uống rượu.”
“Không uống là coi thường tôi à?”
Tôi liếc hắn một : “Tôi uống rồi vẫn coi thường anh.”
“Ồ, cá tính phết đấy. Tôi thích, có thể theo đuổi em không?”
Tôi thầm rên rỉ trong lòng, sao quanh tôi toàn loại rẻ tiền thế ?
Tôi khẩy: “Mắt nhìn đấy, tiếc là năng lực không tới. Anh là tốt, nhưng không xứng với tôi.”
Nói đến vậy mà hắn vẫn dày:
“Vậy em nói xem, tôi không xứng ở điểm nào?”
Tôi liếc hắn trên xuống dưới: “Ngoại hình, vóc dáng, điểm nào không đủ.”
Hắn vẫn không buông tha: “Thế qua mấy đó, em thích mẫu thế nào?”
Tôi đập ly xuống bàn: “Xin lỗi, tôi không qua .”
Quản lý bên cạnh thấy tình hình căng thẳng, vội vàng hòa giải:
“Lý tổng à, cô Thư là bạn của tổng giám đốc Trì. Nể anh ấy, anh rộng lượng chút, đừng so đo với bé.”
Tên kia nghe xong liền đổi sắc , giễu:
“Ồ, bảo sao mắt mọc trên trán, hóa ra bán giá cao.”
“Hèn gì làm một nhân viên vớ vẩn nơi khác tới mà ngày nào xách túi Chanel, LV, hóa ra là trèo cao đấy.”
Tôi vốn định nhịn, nhưng đến đây nhịn không nổi nữa. Không đáng vì mấy đồng tiền mà cúi đầu chịu đựng.
Tôi hất ly rượu xuống đất:
“Đúng, tôi bán mắc đấy. loại nghèo như anh, đời đừng mơ với tới.”
Tôi xách túi đứng dậy, bước không ngoảnh lại, nhưng vẫn không quên dằn :
“À mà, đúng là tôi tỉnh khác đến. Nhưng quê tôi ở Bắc Kinh.”