Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

Hồi Sinh Trên Bàn Giải Phẫu

Chương 5

← Chương trước

Chương 1

Chương 2

Chương 3

Chương 4

Chương 5

Chương tiếp →

Lục Tranh vung tay tát cô ta một cái mạnh.

Lực tát lớn đến mức khiến Lâm Tiêu Tiêu loạng choạng đập tường.

“Đó không phải là yêu! Là điên! Là ngu!”

“Tôi xui tám đời mới gặp phải người đàn bà điên cô!”

Lục Tranh hét đến khàn giọng.

Lâm Tiêu Tiêu ôm , nước mắt rơi chuỗi hạt đứt dây.

“Anh lại dám đánh tôi? Trước anh đâu nỡ!”

“Trước là tôi mù mắt!”

Giọng Lục Tranh run rẩy.

“Từ hôm nay trở đi, cô không là người của cảnh sát nữa!”

“Cút ra ngoài! Tôi không thấy cô thêm một giây nào!”

Cục trưởng lập tức ra lệnh đình chỉ công tác Lâm Tiêu Tiêu điều tra.

Xử lý xong Lâm Tiêu Tiêu, Lục Tranh đến tìm tôi.

Bờ vai anh ta sụp xuống, mắt đỏ ngầu đầy tia máu.

“Từ Khiết, anh xin lỗi… là anh sai rồi.”

“Anh không nên mãi bênh vực Lâm Tiêu Tiêu, cô ta đúng là kẻ gây chuyện, sao trước anh lại không nhìn rõ bộ của cô ta?”

ta đừng ly hôn được không?”

Anh ta đưa tay định kéo tay tôi.

Tôi lùi về sau một bước, tránh khỏi sự đụng chạm.

“Lục Tranh.”

Tôi nhìn anh ta, giọng nói bình thản không gợn sóng.

“Anh không phải bây giờ mới sai, mà là sai từ rồi. Sai chỗ đem tư tình đặt trên kỷ luật, sai chỗ đến bị hại thảm mới chịu tỉnh ngộ.”

“Sự hối hận muộn màng tôi không cần.”

Tôi lấy từ trong túi ra đơn ly hôn đã chuẩn bị từ lâu.

“Cuộc hôn nhân này, tôi nhất định phải kết thúc.”

Lục Tranh nhìn tờ đơn, các đốt ngón tay trắng bệch.

“Anh biết trước mình tồi tệ, nhưng bây giờ anh sự biết lỗi rồi! ta đừng ly hôn có được không? Sau này anh nhất định chung thủy em, không dính dáng gì đến Lâm Tiêu Tiêu nữa!”

“Không được.”

Tôi kiên quyết lắc .

“Anh chưa từng nghe câu này sao? Nếu xin lỗi là đủ thì cần gì cảnh sát?”

ta đều là cảnh sát, đều hiểu rõ, phạm lỗi thì phải trả giá.”

Nói xong tôi xoay người rời đi. Không liếc anh ta thêm một lần.

Có người sai một lần là nên lỡ mãi mãi.

Sau Lâm Tiêu Tiêu bị đình chỉ, Vương Cường trở thành đối tượng bị truy toàn thành phố.

tôi mở rộng phạm vi điều tra, trích xuất toàn bộ camera các giao lộ phía đông thành phố, tìm đến người quen thân thích của Vương Cường, cuối ngày thứ bảy sau vụ án đã có được manh mối.

Có người nhìn thấy một người đàn ông mặc áo hoodie đen, chân trái đi hơi lệch trong, di chuyển gần khu xưởng gạch hoang, trùng khớp đặc điểm của Vương Cường.

Tôi và Lục Tranh dẫn đội hình sự đến xưởng gạch, lúc đó trời đã tối.

Con hẻm trong xưởng gạch hẹp đến mức chỉ đủ hai người đi song song.

Hai tường đầy hình vẽ graffiti.

Gió thổi qua cuốn theo bao nilon trên đất, phát ra loạt xoạt.

Vương Cường bị đánh động, định chạy nhưng lại bị dồn ngõ cụt.

Đã không đường lui.

“Vương Cường! Anh đã bị bao vây! vũ khí hàng ngay!”

Lục Tranh cầm loa hô to, vang vọng khắp hẻm.

Một tràng cười lạnh vang lên từ trong ngõ.

“Đừng giở mấy trò đó! Tôi biết các người tôi về đền mạng, không có cửa đâu!”

Cảnh sát lập tức giằng co Vương Cường.

Ngay lúc Lục Tranh ra lệnh tấn công, một bóng người bất ngờ lao tới, chủ động chạy đến cạnh Vương Cường.

Là Lâm Tiêu Tiêu!

Cô ta lại đến!

Vẫn mặc cái quần tất đen chướng mắt đó!

Vương Cường cũng bị bất ngờ, không hiểu sao người phụ nữ này lại nhào đến mình.

Nhưng cô ta không định hắn, mà lại đứng chắn trước hắn.

“Anh ngốc à? tôi làm con tin đi!”

Lâm Tiêu Tiêu nhắc nhở Vương Cường.

Vương Cường dù ngẩn người, nhưng tất nhiên không lỡ cơ hội này.

Hắn lập tức dí dao găm lên cổ Lâm Tiêu Tiêu.

Tất tôi đều lặng.

Không hiểu Lâm Tiêu Tiêu lại lên cơn gì nữa?

Tại sao lại chủ động làm con tin của Vương Cường?

Đã từng bao che hung thủ một lần, giờ lại đến lần thứ hai?

Cô ta và Vương Cường rốt cuộc có quan hệ gì?

“Tôi Vương Cường không có quan hệ gì hết!”

“Tôi cũng chẳng quan tâm sống của hắn!”

“Lục Tranh, tôi đến thử anh!”

Giọng Lâm Tiêu Tiêu mang theo khóc, nhưng lại ẩn chứa sự cố chấp đầy mong đợi.

“Tôi đến thử xem anh có lòng yêu tôi không?”

“Nếu anh sự yêu tôi, thì hãy thả Vương Cường đi!”

“Nếu không tôi sẽ ngay trước anh!”

anh phải day dứt đời!”

Sắc Lục Tranh lập tức tím bầm, tay cầm súng cũng run.

“Lâm Tiêu Tiêu! Cô phát điên đủ chưa? Mau quay lại ! Vương Cường là sát nhân, hắn sẽ giết cô đấy!”

“Tôi không về!”

Lâm Tiêu Tiêu nhìn Lục Tranh, dũng cảm một nữ anh hùng si tình.

“Nếu anh không thả hắn đi, tôi sẽ hắn! Tôi anh mãi mãi nhớ đến tôi!”

Vương Cường rõ ràng không có kiên nhẫn diễn trò cô ta.

Hắn xiết chặt cổ tay, con dao găm lại ép sâu hơn cổ Lâm Tiêu Tiêu, máu lập tức rỉ ra.

“Đừng nói nhảm nữa! Tránh ra! Nếu không tao giết nó ngay bây giờ!”

Không khí trong con hẻm căng thẳng đến cực điểm.

Tôi có thể nghe thấy thở nặng nề của các cảnh sát hình sự xung quanh.

Lục Tranh bất ngờ bóp cò.

Thực ra anh ta không được phép nổ súng trực tiếp, nhưng lúc này đã bị Lâm Tiêu Tiêu làm mất hết lý trí.

Anh ta cũng phát điên rồi.

Lục Tranh bắn rất giỏi, một phát đạn trúng ngay giữa trán Vương Cường.

Vương Cường rên lên một , trước vùng lên điên cuồng, đâm con dao găm sâu cổ họng của Lâm Tiêu Tiêu.

Lâm Tiêu Tiêu ngã gục xuống đất, máu từ cổ cô ta phun ra, nhuộm đỏ chiếc tất đen trên chân.

Cô ta nhìn Lục Tranh, môi mấp máy nói gì đó.

Cuối chỉ lại một ánh mắt đầy căm hận, rồi tắt thở hoàn toàn.

Lục Tranh sững sờ tại chỗ, súng rơi khỏi tay.

Anh ta lao đến, ôm lấy thi thể của Lâm Tiêu Tiêu, khàn giọng gào lên.

“Tiêu Tiêu! Tiêu Tiêu tỉnh lại đi! Anh không cố ý mà…”

Nhưng dù anh ta có gào thét thế nào, Lâm Tiêu Tiêu cũng không thể sống lại.

Vì tội ngộ sát, Lục Tranh bị khai trừ khỏi ngành, bị tuyên án ba năm tù giam.

tôi đến thăm anh ta trong trại giam.

Anh ta đã gầy đi rất nhiều, tóc cũng bạc trắng không ít.

“Từ Khiết, anh biết mình sai rồi…”

Anh ta ngồi sau lớp kính, nước mắt không ngừng rơi.

“Anh không nên che chở Lâm Tiêu Tiêu, không nên lấy vụ án ra làm cược, không nên…”

“Giờ anh chẳng , chỉ cầu xin em tha thứ, ta làm lại từ được không?”

Tôi nhìn anh ta, cuối cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Nỗi đau kiếp trước, sự dây dưa kiếp này.

Đều đã kết thúc tại nơi Lâm Tiêu Tiêu và Vương Cường ngã xuống con hẻm đó.

“Lục Tranh, kết cục hôm nay là do chính anh chọn, chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi sẽ không tha thứ, cũng sẽ không bất kỳ quan hệ gì anh nữa.”

tôi bước ra khỏi cổng nhà giam, ánh nắng rọi lên người tôi, ấm áp đến mức khiến người ta khóc.

Tôi lấy điện thoại ra, gọi mẹ của nạn nhân.

“Cô ơi, Vương Cường đã bị , vụ án của con gái cô đã được phá rồi.”

kia truyền đến khóc của cô.

Lẫn trong đó là câu nói “Cảm ơn pháp y Từ.”

Tôi cúp máy, hít một hơi sâu.

Chuyện chưa thể hoàn thành kiếp trước, kiếp này cuối tôi cũng làm được rồi.

-HẾT-

☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn ~ ☕️

Chào mọi người! Bộ truyện này được mình từ phần mềm dịch.

truyện này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂

Nếu bạn thấy truyện đọc ổn ổn, vui vui… thì mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi truyện thôi chứ chưa làm giàu được từ truyện đâu huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):

NGUYEN THI XUAN

MB 0977309504

💬 “Ủng hộ bé khỏi nhà đi tu vì nghèo” 🙏

🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có làm liền 1 bộ truyện mới


🔸 50k – mình ra truyện mới nhanh chó thấy bồ 🐕💨


🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng chiếc bóng, thả tim hay lại comment là vui ngày đó!

Thương yêu nhiều nhiều 💖
— Xuxu – làm vì đam mê, sống nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương