Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Khi trở về, tôi ngồi trong khách, mọi thứ trông có vẻ không có khác thường.

Anh định bước lại ôm tôi, nhưng tôi nghiêng người tránh .

Anh tôi đầy tủi thân, gương đẹp đẽ cố tình làm vẻ đáng thương.

Tôi coi không thấy.

khi ăn tối xong, về chuẩn bị tắm, tôi chặn anh lại, vào ngủ phụ đối diện, căn lâu không ai ở.

“Tôi gọi người dọn dẹp xong rồi. Dù sao là hôn nhân sắp đặt giữa hai gia tộc, không cần thiết phải thân mật thế. ngoài cứ diễn vai vợ chồng đúng hình thức là được.”

Tôi nhướn mày, “Nếu anh thấy kia nhỏ quá tôi chuyển qua đó, anh ở lại chính. Dù đây là nhà anh mua.”

xong, tôi đóng cửa, nhốt anh bên ngoài, không thấy vẻ anh lúc đó.

Tôi sợ sẽ mềm lòng.

Về lại , tôi thở dài thật sâu, nghĩ thấy không ổn.

cần thấy anh là tâm trạng tôi lại bị ảnh hưởng.

Nếu vậy đừng gặp nữa là được.

Tôi chưa từng nhận lại có năng lực hành động mạnh vậy.

Ngay trong đêm, tôi đặt vé, thu dọn hành lý.

Sáng hôm sau, không biết là tránh điều , tôi rón rén xách vali khỏi nhà rất sớm.

5

anh không làm phiền chuyến tôi, tôi lại một tờ giấy nhắn, bảo anh đừng tìm tôi.

Lần này anh quả thật rất nghe lời, không gọi, không nhắn tin.

Tôi nằm trên ghế tắm nắng, đeo kính râm, lặng lẽ ngắm từng người đàn ông ngang qua, mỗi người đều rất đẹp trai.

Đúng là cuộc sống trong mơ, cuộc sống lý tưởng là đây chứ .

Tôi mơ màng điện thoại rung lên. Trực giác mách bảo là tin nhắn .

Nhưng tôi không xem.

Ánh mắt tôi bị một người ngang thu hút.

Thân hình cực chuẩn, cơ bắp rắn chắc đúng gu thẩm mỹ tôi.

Tôi khẽ nâng kính râm lên kỹ hơn…

[ – .]

Làn màu đồng mà tôi thích, khuôn lại mang nét Á Đông, tóc dài ngang vai, hơi xoăn, trông hoang dã và phóng khoáng.

đơn giản, mái tóc gương , vóc dáng màu , đều là kiểu tôi từng gu lý tưởng nhất .

Hoàn toàn là kiểu người khác biệt với .

trắng, đứng yên thôi viết bốn chữ lớn “nho nhã cao quý” trên người. Thường ngày đeo kính gọng vàng, lại giống… nghĩ thấy chẳng khác nam chính bước tiểu thuyết.

Tôi thất thần không ý anh chàng đẹp trai vừa rồi đứng trước lúc nào.

Anh nở nụ cười tươi rói:

“Chào em, có thể anh xin cách liên lạc được không?”

Tôi giật b.ắ.n người vì anh tiếng phổ thông trôi chảy, không hề có chút khẩu âm nào.

Màu anh không phải kiểu rám nắng nhân tạo thường thấy, mà giống là màu bẩm sinh.

Tôi cứ tưởng chắc là con lai lớn lên ở nước ngoài, chuyện sẽ có giọng lơ lớ chứ.

Tôi chối.

Ngoài sự ngạc nhiên ban đầu , tôi không có cảm giác với anh .

Hơn nữa, dù thế nào nữa, tôi vẫn có chồng.

Sau khi người đó rồi, tôi mới nhớ tới điện thoại, bật sáng màn hình, thấy vỏn vẹn một tin nhắn gửi mười phút trước:

“Chơi vui không?”

Tôi thở dài thật sâu.

Dòng chữ trên màn hình gõ xoá lại nhiều lần.

Cuối cùng gom thành mấy chữ:

vui lắm.”

Mấy ngày trôi qua, cơn giận tôi gần tan hết.

Nhưng tôi biết, nếu cứ thế làm lành với , sau này những tình huống tương tự sẽ lại xảy .

Điều khiến tôi đau lòng là tôi vẫn thích anh ấy.

Và đáng ghét hơn nữa là, tôi không thể hoàn toàn đổ lỗi anh về những chuyện xảy .

Trong sảnh khách sạn, tôi người đàn ông bên cạnh cười toe toét, biết bất lực.

Vừa nãy tôi vừa bước vào thấy anh ngồi trên sofa.

Tùy chỉnh
Danh sách chương