Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

10
ăn cơm, ba người chúng tôi rơi vào một bầu không khí yên lặng kỳ quặc, ngay cả Lương nàng hay nói nhiều – cũng không mở miệng.
Chỉ có đôi mắt của là không ngồi yên, cứ đảo qua đảo lại liên tục.

Nhưng không hiểu sao, cứ ngửi thấy mùi thịt là tôi lại thấy buồn nôn.
khó của tôi nhanh chóng thu hút chú ý của người kia.

Lương nhìn Lương Thần rồi nói: “Anh bỏ thuốc độc vào thức ăn ?”

Lương Thần không thèm ý đến câu nói vô lý đó, anh quay sang hỏi tôi: “Em thấy không khỏe đâu?”

Nhưng tôi còn chưa trả lời, cơn buồn nôn dữ dội hơn đã ập đến.
Tôi vội vàng vào nhà vệ sinh, nôn ra một trận mới thấy dễ hơn một chút.

Lương Lương Thần thấy tôi khó như vậy, nhất quyết đòi đưa tôi đến viện.
Tôi buồn nôn khó quá cũng đành đồng ý.

Chúng tôi nhanh chóng đến viện, sau một loạt kiểm tra, từ tiêu hóa cho đến khoa sản, cuối bác sĩ cầm phiếu kết quả nhìn hàng loạt chỉ số, rồi quay sang Lương Thần – người đang đứng sau lưng tôi – nói:
Trình, đang mang thai, đã gần tháng rồi.”

Bác sĩ dường như nghiễm nhiên coi Lương Thần là chồng tôi, liền nói tiếp:
Trình có dấu hiệu thiếu máu nhẹ, sau này anh chồng phải chú ý bổ sung dinh dưỡng cho nhiều hơn nhé.”

“Tôi… tôi không…”

Tôi còn chưa giải thích xong thì cửa phòng khám đã bị đó đẩy mạnh ra.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy Chu Trì với vẻ mặt u ám bước vào.

Anh lập tức nắm chặt cánh tay tôi, ánh mắt đen nhánh đầy nguy hiểm quét qua Lương Thần đứng bên cạnh tôi:
“Sao hả? Đây là người cha rẻ tiền mà tìm cho tôi ?”

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm của Chu Trì một lúc lâu, còn chưa mở miệng thì đã thấy Giang Lai bước vào từ ngoài phòng khám.

thấy vẻ mặt âm trầm của Chu Trì liền vội vàng tiếng:
“A Trì, anh gì vậy? Với gái thì phải nhẹ nhàng một chút chứ!”

“A Trì” nghe thân mật thật đấy, vậy sao anh lại ra vẻ như đang bắt gian tôi thế này?

Cái cơ thể dễ rơi nước mắt của tôi lại phát tác, khoé mắt lại bắt cay cay.
Tôi trừng to mắt ngăn nước mắt rơi xuống rồi mở miệng:
“Vậy còn anh? Anh đưa mối tình của anh đến viện gì?”

Chu Trì nghi hoặc nhíu mày: “Mối tình ? Mối tình nào cơ?”

Lương không thua tiếp lời:
“Ôi chao, người ta đang ngay bên cạnh anh kia kìa, còn không thừa nhận?”

Dường như một giây sau, Chu Trì Giang Lai mới nhận ra mọi người đang nói về .
Giang Lai khó tin chỉ vào mình: “Ý người là… mối tình người nhắc đến là tôi á?”

Lương hừ lạnh: “Chứ không phải ?”

Giang Lai bất lực cười khổ:
“Trời ơi, tôi là họ của A Trì đấy được không? Tôi chỉ là sống nước ngoài nhiều năm, lần này về còn chưa đến chào dì cậu.”

Trong khoảnh khắc đó, tôi Lương như bị sét đánh, cả đều ngơ ngác.

Chu Trì từ từ quay sang nhìn Lương Thần: “Vậy lời đồn này… là do anh bịa ra ?”

Lương Thần thản nhiên cười: “Đúng đấy, thì sao?”

Ngay lập tức, Chu Trì túm lấy cổ áo của Lương Thần, chậm rãi nói:
“Sao hả? Đã kết hôn rồi mà vẫn không từ bỏ sao?”

Lương Thần không hề e ngại, mỉm cười vô tư:
“Đúng vậy, nếu ngày đó anh không nhanh chân đề xuất liên hôn với nhà họ Trình trước, sao tôi lại lỡ cơ hội chứ. Anh cũng đâu có vinh quang gì!”

11
Cũng từ khoảnh khắc đó, tôi mới biết hóa ra cuộc hôn nhân sắp đặt này là do chính Chu Trì đề xuất.
Còn Lương Thần, anh thực đã từng đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi luôn nghĩ anh chỉ coi tôi như em gái – giống như anh đối xử với Lương .

Cuối , Chu Trì Lương Thần cũng không đánh nhau. Nếu người thừa kế mà đánh nhau trong viện, chắc chắn ngày hôm sau sẽ trang nhất các tờ báo.

Sau đó, tôi cũng biết được lý do tại sao Chu Trì gần đây lại có những hành động bất thường như vậy.

Giang Lai kể với tôi rằng Chu Trì luôn tự ti, thấy mình không có sức hút, ngủ giường với rồi mà vẫn muốn ly hôn.

Giang Lai thẳng thừng phê bình anh: tính quá khô khan, ăn mặc cũng chẳng có gì nổi bật, bảo sao cưới nhau một năm rồi mà vẫn muốn trốn.

Sau đó Giang Lai đã “huấn luyện” cho Chu Trì: nào là vô tình lau miệng giúp ăn cơm, mặc quần áo phải lộ xương quai xanh bắp tay một khéo léo, rồi nhất định phải quyến rũ , lộ cơ bắp – gái mà chẳng thích ngắm cái đó.

người họ đến khách sạn cũng là vì khách sạn đó mới được Giang Lai thu mua, muốn nhờ Chu Trì hướng dẫn quản lý.
Đó cũng là “phí dạy học” cho việc chỉ anh tán .

Chu Trì sau đó nghiêm túc luyện tập từng chiêu từng thức, kết quả là vẽ vời hết cho người mù ngắm – mà người ta thì lại mất rồi.

Sau hiểu lầm viện được giải quyết, Chu Trì lập tức mạnh mẽ đưa tôi về nhà.

Dường như anh đã nhẫn nhịn đến cực hạn, nắm chặt tay tôi nói:
“Trình Ý, giờ em cũng đã biết hết rồi, tôi không giấu nữa. Thật ra tôi đã thích em từ lâu rồi, cuộc hôn nhân này là do chính tôi chủ động đề xuất. Nhưng em cũng không từ chối, có phải chứng tỏ trong lòng em cũng có tôi không?”

Đôi mắt anh sáng rực nhìn tôi, nhưng những ngón tay không ngừng xoắn vào nhau lại cho thấy lo lắng thiếu tự tin của anh.

Nỗi chua xót trong lòng tôi dần được thay thế bằng vị ngọt ngào. Một lúc lâu sau, tôi gật :
“Đúng vậy.”

Ngay khoảnh khắc đó, Chu Trì vui mừng đến mức lập tức bế tôi . Từ xa vang tiếng mẹ Chu:
“Thằng nhóc thối, mau thả Tiểu Ý xuống cho mẹ!”

Buổi tối, tôi nhìn thấy khung ảnh trên giường anh, bỗng nhớ lại tấm hình hôm đó tôi chưa nhìn rõ, tò mò thôi thúc tôi mở ra xem.

Hóa ra là một tấm ảnh của tôi hồi cấp ba mà tôi chưa từng thấy, cũng không trách tôi nhận không ra.

Đó là bức ảnh tôi mặc váy trắng ngắn tham gia một buổi biểu diễn văn nghệ trường, tóc xõa, trang điểm nhẹ nhàng.

đó tôi bận tối mắt tối mũi, còn không nhờ chụp ảnh giúp, ảnh của trường chụp cũng chỉ là ảnh tập thể, hoàn toàn không có bức ảnh riêng như thế này.

Chu Trì bê ly sữa bước vào liền thấy tôi ngẩn người cầm tấm ảnh trên tay, mặt anh ngay lập tức đỏ :
“Em… em nhìn thấy rồi ?”

Có lẽ chưa từng thấy dáng vẻ ngại ngùng như vậy của anh, tôi mỉm cười trêu chọc: “Chụp lén ? Tịch thu nhé.”

Chu Trì nghe xong cũng không phản ứng gì, đôi mắt đen sâu thẳm chỉ nhìn tôi chăm chú:
“Người đã ngay bên cạnh tôi rồi, tấm ảnh cũng không còn quan trọng nữa.”

Ngay giây sau, anh bỗng thay đổi giọng điệu, chậm rãi tiến lại gần tôi, hơi thở ấm áp phả cổ khiến tôi thấy ngưa ngứa.

“Nhưng năm nay tôi đều dựa vào nó giải quyết vấn đề. Em tịch thu rồi, sau này em phải trách nhiệm đấy.”

“Hả?”

Ngay giây sau, anh đã ôm eo tôi, cúi xuống hôn tôi…

Ngoại truyện:

Trong một bữa tiệc rượu, người bạn trêu chọc Chu Trì:
“Này, cậu cưới cũng được một năm rồi nhỉ? Đừng nói với bọn tôi là người vẫn còn ngủ riêng đấy nhé.”

Thấy Chu Trì im lặng không nói, người kia tặc lưỡi thán:
“Không phải chứ, Chu ca , những chuyện khác cậu nhanh gọn thế, sao đến chuyện phụ nữ lại do dự vậy?”

Chu Trì uống một ngụm rượu rồi chậm rãi mở miệng:
“Các cậu không hiểu, nhát lắm, không thể dọa được.”

“Ôi chao, là bọn tôi không hiểu, chỉ sợ cậu nhịn lâu quá, lúc hành động lại người ta sợ mất.”

Quả nhiên, đúng như người kia lo lắng, ngày hôm đó anh đã kiềm chế rất lâu, thậm chí trên xe còn cố ý tránh đụng vào tôi, chỉ sợ dọa tôi.

Nhưng mẹ anh lại cố ý dì giúp việc sắp xếp tôi mang nước cho anh. Lúc đó, chỉ cần nghe thấy giọng tôi là anh đã gần như không kiềm chế nổi.

Thế mà tôi lại dám lảng vảng trước cửa phòng tắm của anh, cuối anh thật không nhịn được mà hôn thỏ nhỏ là tôi.

Dù đã hôn, anh vẫn còn nhẫn nhịn, sợ tôi hoảng sợ bỏ .

Nhưng không ngờ, thỏ nhỏ lại chủ động ôm lấy cổ anh. Ngay khoảnh khắc đó, anh không thể nhịn thêm nữa…

[Hoàn]

Tùy chỉnh
Danh sách chương