Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
– Nhưng tôi là phận nữ. Việc này không tiện cho lắm…
– Tiểu thư yên tâm, tôi gọi người hầu tới.
Mấy cô người hầu đi ra, họ lục soát trên người Liễu Thi để kiểm tra có mang theo vật gì nguy hiểm hay không. Kiểm tra xong thì Liễu Thi đi vào trong phòng của quan. Trọng binh được cắt cử đứng nghiêm canh giữ, gươm giáp chỉnh tề chỉ cần có động tĩnh lập tức phản ứng ngay.
Liễu Thi đi vào trong phòng thì trông thấy vị quan kia đang ngồi trên bàn lớn, tay cầm bút viết gì đó. Liễu Thi theo phép không ngồi, mà chờ đợi vị quan kia lên tiếng. Trong lúc ngồi chờ đợi thì Liễu Thi ngửi thấy được mùi máu, tuy không nồng đậm, vừa thoang thoảng thôi đã khiến cô nhận ra được.
Ông ấy viết xong đưa lên tấm tắc một hồi thì mới chú ý tới người đứng ngoài kia :
– Sao cô không ngồi đứng chi cho mỏi chân?
– Thưa quan học sĩ , tôi vẫn hiểu đạo lý chủ nhà chưa ngỏ thì kẻ khách sao dám tự ý, chỉ dám đứng xem ngài múa văn.
– Múa văn? Cô cũng biết ăn nói đó chứ, ngồi cái ghế kỷ hương đằng kia đi.
Người hầu ở ngoài cũng vội đi vào pha trà mời Liễu Thi, quan lớn cầm tác phẩm mới viết của mình đặt lên bàn. Tay đưa lấy chén trà phun lên làm cho cả tác phẩm lộ ra. Dưới cơn mưa trà, cả bức tranh thủy mặc cùng với dòng thơ đề trên đó chuyển mình.
Liễu Thi thấy đó là một bức tranh về một con sông lớn, chảy từ trời xuống. Cô đọc khẽ:
– Sông ngân hà chảy vượt nhân gian.
Quan lớn cũng nghe thấy câu Liễu Thi thì ngạc nhiên lắm:
– Sông ngân hà chảy vượt nhân gian? Nghe cũng thấy hay, chỉ thiếu là vẫn chưa có cái độ chín tới của thơ dành cho tranh thủy mặc. Cô phải biết là trong cầm kỳ thi họa, ở trong bất kỳ nghệ thuật nào cũng cần tới sự chiêm nghiệm hòa quyện với tâm hồn của người làm ra.
– Dạ, lời quan dạy chí phải.
Ông ấy sai người hầu cất tác phẩm của mình đi, ngồi xuống ghế rồi đưa tay mời Liễu Thi hạ tọa:
– Ta nghe bảo là cô là người trong đợt vừa rồi đối được văn thơ, chữ nghĩa của thần linh. Khiến miếu thần mất linh thiêng, quỷ thần khiếp sợ.
Liễu Thi vội xua tay đáp:
– Dạ, tôi không dám. Chỉ là may mắn hợp ý thần linh, chứ không khoa trương như lời mọi người đồn đãi đâu ạ.
Quan gật đầu khen tấm tắc:
– Còn nhỏ mà hiểu lễ nghĩa, lại khiêm tốn. Giỏi!
Chợt từ bên ngoài có người chạy vào nói khẽ với quan điều gì đó, rồi một lát sau có một đoàn người khiêng hơn mười hòm rương gỗ đỏ đi vào.
Liễu Thi nhìn ra cũng biết là chuyện gì. Quan phất tay cho người mang xuống, đánh mắt về Liễu Thi và hỏi:
– Chữ cô ta đã thấy qua. Vừa vặn có việc cần cô trợ giúp ta một tay.
Liễu Thi hơi thấy bất ngờ, mới gặp lần đầu đã muốn mình giúp. Mà ông ấy lại là đại học sĩ, cần gì tới người như Liễu Thi chứ.
Cô còn chưa đáp ông ấy đã mang ra một cuộn thư được gói kín trong tráp.
– Đây, đây là….
Hóa ra cuộn thư này là một bài thi của thí sinh kỳ thi Đình, là kỳ thi lớn nhất. Mà bài thi này lại có dấu mật của quan chấm thi bậc Tam Giáp. Đáng lẽ bài thi phải được nghiêm mật, không được tùy tiện đưa ra ngoài chứ.
Liễu Thi nhớ lại việc khi nãy thì nhận ra ý của quan lớn này. Ông ta nói thẳng:
– Có biết vì sao ta gửi thư mời cô chứ? Là vì chữ của cô vừa khớp như in, giống với chữ trong bài thi này nên ta muốn nhờ cô tảo bút đổi thi. Đây là bài thi của con trai Tam Phẩm Tư Đồ, ông ấy có nhờ ta. Cô chỉ cần làm xong, nhất định sẽ được vào cung với chức danh Giáo Thị Tòng Lễ học sĩ, được dạy lễ nghĩa cho cung phi, cung nữ, đời đời ấm no, còn muốn học lên thì vẫn được
Thấy Liễu Thi không có chút động tĩnh nào, quan lớn lại nói thêm:
– Cô đừng sợ, năm nào cũng có vài tên được tiến cử như cô vào. Đây là con đường ngắn nhất để thăng tiến. Ta không nói, cô không hé lời, trời không biết, đất không hay thì vinh hoa phú quý cứ thế mà hưởng.
Khi vị quan lớn này vẫn còn chưa nói xong thì Liễu Thi đã đứng lên, cô khảng khái đáp:
– Xin thưa quan. Chuyện tày đình này, tôi xin không nhúng vào. Trời biết đất biết tôi biết, quan biết thì hỏi còn ai không biết nữa. Hoàng thượng ở trên cao ban bổng lộc cho chúng ta. Không dốc sức, ngược lại còn đưa sâu mọt đục khoét, phá hỏng hết toàn bộ nhân tài, mà nhân tài chính là nguyên khí, là rường cột của giang sơn. Tôi không muốn ngàn đời mang tiếng xấu, xin quan lớn lượng thứ.
Cô định bước ra ngoài thì quan lớn đập bàn:
[ – .]
– Hỗn láo!
Tiếng động làm cho trọng binh ở bên ngoài ập vào trong, họ tuốt gươm ra, chỉ chờ quan lớn hạ lệnh là xông vào c.h.é.m c.h.ế.t Liễu Thi. Quan lớn gườm mắt nhìn cô:
– Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hửm? Cô không làm thì nghĩ thoát khỏi đây được đấy. Con kiến con ruồi cũng khó mà lọt. Ta hỏi lại lần cuối có làm hay không? Cô chỉ có hai lựa chọn, tay cầm bút lên, hoặc đầu lìa khỏi cổ.
Quan lớn quay mặt, xoay lưng về phía trong để lại không gian cho Liễu Thi suy nghĩ. Cô cũng bất ngờ vì đây rõ ràng là viện học sĩ mà lại có việc hoang đường tới mức này.
Liễu Thi cầm lấy bài thi đưa lên, tay xiết chặt lấy bút trong bàn tay mình rồi đột ngột xé toạc chúng thành nhiều mảnh. Việc này khiến cho tất cả mọi người sừng sỡ, vì họ không hiểu tại sao cô lại to gan lớn mật dám làm vậy. Liễu thi quả cảm nói:
– Trước khi c.h.ế.t tôi cũng không muốn cái tên ngu dốt, không có bản lĩnh vào được quan trường.
Trọng binh nhìn nhau, muốn xem ý quan lớn thế nào. Đột nhiên ông ta lại bật cười, tay vỗ vào nhau giòn dã:
– Hahaha, hay cho một phận nữ nhi, haha… Có khí phách lắm!
Liễu Thi căng thẳng nhìn ông ta, quan lớn xua tay cho trọng binh lui ra bên ngoài. Ông ấy bước tới trước mặt liễu thi , ánh mắt phấn khởi :
– Còn chưa hiểu nãy giờ bổn quan đang thử cô sao? Hahaha, đã dọa cô sợ rồi!
Tới lúc này, Liễu Thi mới hạ căng thẳng xuống. Quan lớn vừa nói vừa cười rằng:
– Những người học Nho có một thứ mà cần phải khắc cốt ghi tâm đó là tuyệt đối không sợ cường quyền, không vì tư lợi mà làm hại giang sơn xã tắc.
Liễu Thi mới đáp lại:
– Nếu khi nãy, tôi đồng ý giúp ông thì sao?
Vị quan đó vẫn rất bình thản, uống một ngụm trà và nói :
– Chết. Đời ta ghét nhất loại sĩ phu mạt hạng vì vài cái kim tiền mà vứt bỏ thanh liêm đạo đức của con người. Ngày mai cô tới đây, nghe ta giảng về kinh văn, rèn giũa tài năng.
Liễu thi chợt nhớ lúc sáng có rất nhiều người cũng đi cùng mình vào đây, mà không thấy họ đâu cả. Nghĩ tới đây thôi thì Liễu Thi cũng biết được kết cục của họ. Thảo nào Liễu Thi ngửi được mùi máu, không biết đã có bao nhiêu người bị c.h.é.m c.h.ế.t tại đây.
Quả thật đây là một bài khảo hạch vô cùng đắt, cái giá chính là mạng sống của mình.
– À quên không giới thiệu, ta họ Lê, cô đã từng gặp con trai ta rồi đấy.
Liễu Thi cúi đầu đáp:
– Xin cảm tạ ngài và cậu Lê ưu ái.
– Thôi, cô đi về phòng chuẩn bị đi, sẽ có người dẫn đường, mai ta có việc cho cô đấy.
Liễu Thi được mời ra ngoài với tư thế là người đã vượt qua, có một cỗ kiệu cùng với hai người đang cầm khay chứa giấy phong bổ và một tấm ngọc bội chính thức dành cho cô, nó đại diện cho thân phận Liễu Thi tại đây.
Nam Cung Tư Uyển
Phòng dành cho Liễu Thi không nhỏ cũng không lớn, vật dụng bày bố tuy đơn giản nhưng không kém phần tao nhã, rất vừa ý cô. Vào viện học sĩ không có người hầu kẻ hạ nhiều như ở phủ mà chỉ có thêm một người hầu đi cùng phòng lúc ốm đau, những việc như chuẩn bị nước tắm hay giặt giũ Liễu Thi đều phải tự mình làm đấy, tới bữa cơm thì Thi Hoa sẽ tới phòng bếp mang về phòng riêng cho cô ăn.
– Thời gian này phiền em chịu khổ cùng tôi rồi.
Thi Hoa lắc đầu:
– Không có gì đâu tiểu thư.
Trước đây khi sống với bà Mai ở tỉnh Lạng, những việc khó khăn cực nhọc Liễu Thi đã quen rồi, chút việc này với cô không đáng là bao. Cô nhìn Thi Hoa an ủi:
– Cứ hai ngày cuối tuần viện học sĩ sẽ cho học trò nghỉ, tôi được về nhà, thuận tiện sẽ dẫn em đi gặp chị gái.
Thi Hoa gật đầu, trải mền nói:
– Nay đi lại cũng vất vả rồi, tiểu thư đi ngủ đi ạ, em tắt đèn nhá.
Sáng hôm sau Lê đại học sĩ sai người đem đến cho Liễu Thi một phong thư, trên phong thư có viết:
– Lau sạch bia đá để tỏ lòng thành với các vị đi trước.
Liễu Thi đã chuẩn bị sẵn tinh thần vào đây tôi luyện một thời gian. Cô đi đến nhà bếp lấy thùng gỗ nhỏ, ra bờ sông gần đó xách nước rồi cầm thêm khăn sạch để lau từng tấm bia một. Bên dưới bia đá khắc tên những vị trạng nguyên bảng nhãn, thám hoa là con rùa bằng cẩm thạch, cả thân nó mát lạnh, cứ như có linh tính vậy.
Liễu Thi biết nơi đây linh thiêng, cẩn thận lâu sạch từng chút một. Chợt cô lau tới đầu rùa thì thì từ đó rỉ ra hai hàng máu, nếu để ý kỹ thì thật giống hai hàng lệ trên mắt. Liễu Thi giật nảy mình, định nhúng khăn vào thùng nước để rửa sạch thì thấy nước trong thùng từ khi nào đã chuyển sang màu đỏ từ bao giờ…