Ngày Thẩm Nhạn Hành đỗ Trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố.
Tất cả quý nữ đều dõi theo trâm hoa cài trên đầu hắn, vật tượng trưng cho tâm ý hắn.
Ta cũng ngọt ngào nhìn bóng dáng hắn từ xa đến gần.
Nhưng giữa tiếng cười rộ của đám đông, hắn lại cài trâm hoa lên đầu biểu muội đang vào kinh thăm bệnh của mình.
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, hắn ghé tai an ủi:
「Nhứ Nhứ thân thể yếu ớt, trâm hoa này tặng cho nàng ấy để trấn áp bệnh khí .Đợi ta quan lộ vững vàng, người ta cưới vẫn là nàng.」
Bảy ngày sau, ta ngã xuống vách núi, sống chết không rõ.
Gặp lại, Thẩm Nhạn Hành nhìn chằm chằm vào vương miện trên đầu ta, hỏi bằng giọng khàn:
「Nàng đã làm Hoàng hậu của người khác rồi, vậy ta phải làm sao?」