Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

12.

Trở lại khách sạn, tôi mơ màng, nằm giường và để đầu óc trôi theo những suy nghĩ lộn xộn.

ra, tôi còn khá may mắn.

Nếu ch*t, ít nhất không có khiến tôi vướng bận. Ung thư là một căn bệnh âm thầm, không tra tấn tôi ngay lập tức, mà chỉ để lại những phản ứng ở giai đoạn cuối.

Trong công việc, tôi có quý nhân giúp đỡ; trong tình , tôi từng có những ngày tháng gắn bó hạnh phúc, ý hợp đầu.

Có tiếc nuối không? Có chứ…

Nhưng cũng chỉ là tiếc nuối mà thôi.

Đêm dài thật khó chịu, lý trí không thể kìm nén những suy nghĩ bay tán loạn, nước lại bắt đầu chảy, ngực như có một khối đá nặng đè ép.

Thuốc giảm cũng chẳng có tác dụng, chỉ càng khiến tôi chìm dần những hồi ức.

đầu tiên tôi hút thuốc là do Lục Dương dạy.

đó, tôi 22 tuổi, còn Lục Dương 24 tuổi.

Chúng tôi chưa xác định mối quan hệ, lúc đó anh đang trong giai đoạn theo đuổi tôi.

Vì công việc không thuận lợi, tôi cú sốc lớn, đã viết một dòng trạng thái thất vọng trên mạng xã hội.

Lục Dương nhìn thấy, và dù hình ảnh chỉ là cảnh sắc thiên nhiên, anh vẫn được vị trí tôi.

Cực kỳ có và chủ động.

Nhưng tôi luôn chậm chạp trong việc chia sẻ cảm xúc, anh mãi mà không được câu trả , chỉ đưa tôi một điếu thuốc.

“Em không thể cứ giữ mọi thứ riêng mình. Con người như quả bóng, đến một lúc nào đó sẽ nổ tung. Hút điếu thuốc đi, đó là cách giải tỏa áp lực.”

Tôi hơi sốc, rồi lấy.

Anh đưa bật lửa tôi, nhìn tôi châm thuốc, ánh lửa phản chiếu trong anh, tôi thấy được sự chân thành và tha thiết.

Từ đó, thỉnh thoảng tôi sẽ hút thuốc.

chúng tôi chính thức bên nhau, tôi lại bỏ thuốc vì khói cứ ám tóc, rất khó ngửi.

Mà Lục Dương lại thích ôm tôi, dụi đầu tóc tôi và nói những ngọt ngào.

Hồi ức giống như thu/ốc phi/ện vậy, cảm xúc dâng trào, tôi đột nhiên bật khóc, khóc đến không thở nổi. Tôi mở điện thoại ra, lướt danh bạ, mong được đó đưa tôi ra ngoài.

Nhưng không có để gọi.

Cảm giác tuyệt vọng từ bốn phương tám hướng bao trùm, đè nén tôi, xé nát hồn.

Lặp đi lặp lại.

Ung thư thật đáng sợ, nhưng cô đơn còn đáng sợ hơn.

Tôi vô lực ném điện thoại xuống đất, “bụp” một tiếng, điện thoại bất ngờ phát ra âm thanh.

Nhìn qua lớp màn hình vỡ, tên Tống Quân hiện .

Trong khoảnh khắc đó, tôi gần như bò đến để nghe, như bắt được phao cứu .

“Người thất nghiệp ơi, tôi vừa mới tăng ca xong đây, em có thương tình thì đến đón nhật cùng tôi được không?”

Nghe anh nói vậy, tôi mới ra mình đang vô thức nín thở, vội vàng hít thở sâu hai .

Tống Quân vội : “ vậy?”

“Không , có thể chút rượu không?” Tôi .

thì không thành vấn đề, say thanh toán.”

Chúng tôi gặp nhau ở một quán nướng, khói đầu và hương đồ lan tỏa trong đêm khuya. Mọi người ngồi quanh bàn nhỏ, trò chuyện rôm rả, bỏ đi vẻ ngoài nghiêm túc ban ngày, tư thế thoải mái, tiếng cốc chạm nhau hòa cùng tiếng thịt nướng lách tách.

Cảm giác giản dị và ấm áp này thật dễ chịu, có thể xua tan những u sầu trong lòng.

Tôi rất thích.

Dù rất khó , nhưng nhìn cũng cảm thấy thỏa mãn.

Tống Quân nâng ly cụng với tôi: “Đây là thứ 5 em đón nhật cùng tôi.”

Tôi một hớp lớn, chép chép miệng: “Em đón nhật với anh bao giờ?”

Tống Quân đưa tay gõ nhẹ trán tôi: “Người không có lương , nào tôi mời mọi người đi nhật mà chẳng có em? Năm đầu tiên em công ty còn tặng quà tôi mà.”

Tôi thật sự không nhớ, Tống Quân là người hào phóng, thường xuyên tổ chức tiệc tùng, tôi cũng không để ý, chỉ biết đi thôi.

Nhưng mà riêng với nhau thì chưa từng.

Thấy tôi ngơ ngác, Tống Quân thở dài: “Thôi, không nói nữa, tiền mất trắng rồi.”

Tôi mỉm , tiếp tục rượu.

đỏ như vậy, vừa mới khóc à? Haiz, loại đàn ông không có tự trọng ấy khác cải thối, ném đi là xong, lòng cái ? Nhìn tôi này, độc thân từ trong bụng mẹ, như tôi ném hãy tiếc.”

Anh ấy cố gắng khuấy động không khí, nói chuyện cố tỏ ra vui vẻ, nhìn hơi ngốc nghếch.

Tôi , đáp: “Nói đúng lắm, thôi kệ đi, cải trắng, chúc anh nhật vui vẻ.”

Ánh Tống Quân sáng , giơ ly rượu nhìn tôi: “Cảm ơn, hy vọng năm sau, cũng có thể nghe được những này từ em.”

Lòng tôi trầm xuống, giơ ly : “Chúc anh sống lâu trăm tuổi, sức khỏe dồi dào.”

“Haiz, vốn từ em chán vậy.”

Tối nay, Tống Quân nói rất , liên miên không dứt, có điều tôi không nhớ.

Ví dụ như, anh mới được thăng chức, đối thủ cô lập, cả công ty đều xem thường anh, chỉ có tôi, vừa thấy anh liền chào , gọi anh là “Tống tổng”.

Anh còn nói, thỉnh thoảng tôi đăng mấy bài mình hát mạng, anh ấy đều nghe hết, thậm chí vì vậy tổ chức vài buổi karaoke, muốn gây bất ngờ tôi.

Còn có, toàn công ty, anh ấy thích mắng tôi nhất, mắng xong có vẻ nghiện, vì tôi có biểu cảm nhất, sự như viết nói trên mặt.

Không biết có rượu không, mặt anh ấy càng ngày càng đỏ, đỏ từ tai lan ra cổ, đôi sáng như ánh .

Tôi vẫn luôn , đôi phụ họa vài câu, rượu, cảm giác tê dại.

Không để ý anh nói , chỉ cảm thấy náo nhiệt và có người bầu bạn.

13.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, thật hiếm hoi là buổi sáng, tinh thần tôi khá tốt, cảm giác có thể làm được việc.

Tôi đi đến bệnh viện để lấy thuốc, chuẩn để đi du lịch, không ngờ lại gặp Lục Dương ở hành lang.

Chia tay chưa bao lâu nhưng giờ nhìn anh ấy, tôi bỗng thấy hoảng hốt.

Anh ấy gầy đi , ánh mệt mỏi.

“Nói chuyện một chút được không?” Anh , giọng có chút nghẹn lại, khiến tôi lại cảm thấy thật thâm tình.

“Ừm.”

Chúng tôi ngồi im lặng trên ghế dài một hồi lâu, anh nghiêng đầu nhìn tôi: “Mấy ngày nay em ở đâu? Anh đã đi em.”

Nếu sự muốn một người, chỉ có thể làm vậy? Tôi đã chặn mọi phương thức liên lạc anh, nhưng anh không nghĩ đến cách khác để tôi.

Tùy ý đi trên phố 2 vòng chính là à?

Trước kia không tôi chưa từng chặn Lục Dương. Lúc đó anh ấy tôi thế nào?

Một lại một gửi tin nhắn đến số phụ tôi xin lỗi, thậm chí còn viết thư tay sến sùa gửi đến chỗ tôi làm.

Vậy mà giờ đây, anh ấy không làm vậy nữa?

Có vẻ như anh đã hết nhiệt tình, giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng và xa lánh?

“Em ở khách sạn, còn anh đến bệnh viện làm ?” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, .

Anh gật đầu: “Anh không biết nấu , mấy ngày nay chỉ cơm hộp, cơ thể không chịu nổi.”

“Trần Thi Thi cũng không biết nấu à?”

Câu tôi dường như kích động anh, anh nắm chặt tay tôi, lắc nhẹ: “Tiểu Tĩnh, anh thề, giữa anh và Trần Thi Thi thật sự không có . Anh chỉ là thấy cô ấy chia tay bạn trai, không có chỗ đi, nên cô ấy ở lại vài ngày.”

Đúng là một trời một vực, Trần Thi Thi thật may mắn, chia tay không biết đi đâu đã có bạn trai tôi thu . Còn tôi chia tay bạn trai không biết đi đâu thì chỉ có thể đến khách sạn ở.

Con người… không biết xấu hổ thật là vô hạn, làm cũng không biết ngượng.

Tôi nghiêm túc nhìn anh: “Anh sự muốn sống cùng em cả đời à?”

“Đúng vậy.” Anh không do dự, “Anh em, còn em thì ?”

Tôi mỉm , rút tay lại: “Anh chẳng sự em, nếu không, Trần Thi Thi đã không xuất hiện. Nếu anh sự em, anh sẽ quan đến em, không chỉ sau nghĩ kĩ mới quyết định. Anh nói cả đời, chỉ là lựa chọn sau cân nhắc, không là tình .”

Bụng tôi bắt đầu quặn , cơn ngày càng nghiêm trọng.

Mấy ngày nay, những cơn này càng ngày càng thường xuyên.

Tôi vội vàng đứng dậy, từ biệt Lục Dương: “Nói thêm nữa sẽ chỉ là những điều anh không muốn nghe. Em đi đây.”

Anh giữ chặt tay tôi, cuối cùng cũng ra tôi không ổn: “Em đến bệnh viện làm ? Chỗ nào không thoải mái?”

quan muộn màng đó khiến tôi gần như bật khóc.

Sắc mặt tôi ngày càng kém, vàng vọt hết cả rồi, anh ấy lại không nhìn ra nhỉ?

Anh ấy còn chẳng nhìn mặt tôi mà có thể trắng trợn nói tôi.

Tôi thà rằng anh thẳng thắn thừa không tôi, còn hơn lừa dối tôi.

“Tránh xa tôi ra, đừng làm tôi ghê tởm.”

Nói xong, tôi rút tay lại và chuẩn rời đi thì Trần Thi Thi từ thang máy chạy đến, thở hồng hộc.

Thấy tôi, cô ta tỏ ra xấu hổ: “Chị Tiểu Tĩnh, thật xin lỗi, em không chăm sóc tốt anh Dương.”

Một xin lỗi thật nực .

Hai người đó, đều khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

“Tôi đã tát cô một cái, nếu có liêm sỉ thì cô đã rời xa Lục Dương rồi. Cô không đi, vẫn dính lấy anh ta chứng tỏ tư cô thế nào cũng rõ, đừng có diễn nữa, cô với anh ta đều thích diễn như vậy thì ở bên nhau đi, đừng làm tôi cảm thấy ghê tởm.”

Nói xong một hơi, tôi sự cảm thấy buồn nôn, đến đầu óc quay cuồng, tôi vội che miệng và chạy toilet.

Tùy chỉnh
Danh sách chương