Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17.
Tống Quân cõng tôi núi. Qua lớp vải mỏng manh, tôi có thể cảm được hơi ấm từ cơ thể anh ấy và mùi hương đặc trưng của anh ấy.
Tôi nói: “Tống Quân, cám ơn anh.”
Cám ơn anh đã tiếp những cảm xúc mà chính em cũng không thể tiêu hóa nổi.
Cám ơn anh vì sẵn lòng chịu đựng những phản ứng tiêu cực của em.
Sau khi núi, ngồi trở lại trong , Tống Quân nghỉ ngơi một lúc lâu mới khởi động . Cõng tôi núi đã làm anh ấy kiệt sức, nhưng anh vẫn chấp không chịu để tôi tự đi, như thể đang tranh đua với ai đó.
“U/ng t/hư gì?” Tống Quân hỏi.
“U/ng th/ư gan.” Tôi thành thật trả lời.
“Mẹ nó, vậy mà còn muốn uống rượu?” Anh ấy đột ngột đạp phanh, hai chúng tôi bị hất mạnh về phía theo đà.
“Uống say rồi chẳng còn sợ gì .” Tôi cúi đầu, đáp lại.
Anh ấy cau mày, không nói gì thêm, khởi động lại.
“Tống Quân, không đâu, em đã nghĩ thông rồi. Dù cũng là giai đoạn cuối, không cần thiết phải điều trị. Em còn tiền chưa tiêu hết, định đi du lịch một vòng, thưởng cho bản thân, cuộc sẽ không tệ lắm.” Tôi nhiên lại phải an ủi ngược lại anh ấy.
Tống Quân lại đạp phanh lần , dừng lại, ánh mắt nặng nề nhìn tôi: “Đi đâu?”
“Vân Nam.”
“Khi nào đi, mấy giờ, chuyến bay nào?”
Tôi ngay lập tức lo lắng: “Anh ngàn lần, vạn lần đừng có đến tiễn em nhé.”
Anh ấy nhấp môi, đáp lại: “Đừng nghĩ , tôi thuận miệng hỏi vậy thôi.”
Sau khi tôi nói rõ mọi , anh ấy cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, anh tiếp tục lái .
Khi dừng lại cửa một nhà hàng, Tống Quân dường như đã điều chỉnh lại, anh ấy bình thường trở lại và giới thiệu những món đặc sản của nơi này cho tôi.
Lòng tôi bớt áy náy một .
Dù việc chia sẻ tin tức xấu với một người xa lạ cũng đã không thích hợp, huống chi tôi và anh ấy đã cùng làm việc 5 năm, là thầy, là bạn.
Trong suốt bữa ăn, Tống Quân không ngừng khuyên tôi nên đi kiểm tra lại lần . Tôi lần ngắt lời không thành, đành nghiêm túc nói với anh: “Tống Quân, em không muốn trải qua một lần tuyệt vọng .”
Anh ấy có vẻ giận, nhưng không thể không bận tâm đến cảm xúc của tôi. Anh gắng thỏa hiệp với vẻ bất lực, trông ngốc nghếch đáng yêu.
Tôi không nhịn được cười.
hôm sau, khi xuất phát ra sân bay, tâm trạng tôi hơn so với tưởng tượng. Tôi nghĩ rằng trận bùng nổ cảm xúc hôm qua đã giúp tôi bình tĩnh lại.
Hoặc có lẽ, việc rời khỏi thành phố này, nơi có quá ký ức, để đến một nơi mới đã khiến tôi cảm thấy hy vọng.
Cho đến khi ngồi trên máy bay, chuẩn bị cất cánh, một cảm xúc yếu đuối mà tôi đã gắng che giấu chốc bùng lên mãnh liệt, không thể kiềm chế.
Tôi mới ra mình quyến luyến nơi này đến mức nào.
Tôi úp vào cửa sổ, khóc nức nở, cơ thể run lên từng hồi. Chỉ khi máy bay ổn định bay lên tầng mây, tôi mới dần bình tĩnh lại.
“Đói không?”
Một nói quen thuộc vang lên bên cạnh, tôi kinh ngạc đến mức không dám quay đầu lại.
Người đó lại nói: “Thẩm Văn Tĩnh, tôi đã đổi vé khoang hạng nhất để ngồi cạnh em, vậy mà em không thèm nhìn tôi một cái? Đền tiền cho tôi đi?”
Tôi từ từ quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt mang ý cười.
Chủ nhân của đôi mắt đó như đang chờ được khen ngợi, rất kiêu ngạo và đắc ý.
“Tống Quân, anh lại đến đây? Anh đi/ên rồi à?” Tôi quá đỗi ngạc nhiên, nói có to hơn bình thường.
“Đừng cảm động quá, dùng thân báo đáp tôi không đâu, em nghĩ khác mà báo đáp đi.” Anh ấy mỉm cười, nhưng lời nói nghiêm nghị.
“Anh nghiêm túc đi, anh lại ở đây?”
Tôi không chịu để anh ấy chuyển đề tài, điệu trở nên nghiêm túc.
Nếu thực sự vì tôi mà đến đây, trái tim người này hẳn là quá rộng mở rồi, lẽ ra anh ấy nên đi đào rau dại mới đúng.
“Tôi tài giỏi như thế, đi đâu cũng được hoan nghênh. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ tạm thời sử dụng tài năng của mình để bồi em, xem như làm điều tốt. Biết đâu tôi có thể mang lại may mắn, giúp em thêm mười, hai mươi, bảy, tám mươi năm .”
Tôi nhìn anh ấy, không nói gì.
Anh ấy hạ : “Đoán mệnh nói rằng tôi vượng thê…”
Hai từ cuối gần như bị nuốt trọn, tôi không mình có nghe lầm không.
Chỉ biết càng im lặng, càng cẩn thận hơn.
18.
Tống Quân lấy tư thần bảo hộ dính chặt lấy tôi, nói gì cũng không chịu rời đi.
Tôi không thể phủ sự chăm sóc tận tình của anh, và mặc dù có phần áy náy, tôi vẫn chấp sự quan tâm đó.
Anh chăm sóc tôi rất chu đáo, nhớ kỹ từng loại thuốc cần uống và sau bữa ăn, khoảng giữa các lần uống thuốc. Tôi chi nói một lần, anh đã nhớ ngay.
Kế hoạch du lịch của anh cũng rất tốt, từ việc ăn gì chơi gì, mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ lưỡng, không khiến tôi phải lo lắng.
thứ ba ở Vân Nam, điện thoại của tôi nhiên vang lên không ngừng, và tất đều là những số lạ.
Lúc đầu, tôi tưởng đó chỉ là những cuộc gọi quảng cáo. Nhưng dần dần, tôi có cảm giác có điều gì đó không ổn.
Tống Quân cũng đoán ra được, anh giảm tốc độ : “Hay là cho tôi cơ hội, để tôi phát huy một ?”
Tôi nghĩ một lúc, gật đầu và đưa điện thoại cho anh.
“Ai vậy?” Anh lười biếng hỏi.
Không biết người bên kia nói gì, Tống Quân đột nhiên cười lớn: “Không ngờ đồ ngốc như anh cũng hiểu đời ghê. Vợ tôi không cạnh tôi trên đầu anh ?”
“Còn việc gì không?”
Sau khi cúp máy, Tống Quân đưa lại điện thoại cho tôi: “Tiếng Trung của hắn đỉnh thật, tôi không thể làm gì hơn.”
Tôi gật đầu, gắng không tò mò.
Nếu nói tôi hoàn toàn không tin vào những lời hứa hẹn của Lục Dương không đúng. 6 năm bên nhau, bao nhiêu kỷ niệm, anh ta đã tận dụng hết mọi thứ để khiến tôi lơi lỏng cảnh giác.
Anh ta không xứng là thật nhưng tình cảm nhiệt tình của tôi cũng là thật.
“Thẩm Văn Tĩnh.”
Đang nghĩ ngợi, Tống Quân đột nhiên gọi tên tôi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh với vẻ khó hiểu.
“Không vui gọi điện mắng hắn, tôi sẽ dạy em.”
“Hả?” Tôi ngạc nhiên gợi ý đột ngột này.
“Gả cái gì, cuộc khổ sở như vậy, không thể tìm niềm vui à.” Anh vỗ đầu tôi, “Chúng ta có thể đứng trên đỉnh cao đạo đức mà chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, không phải mắng hắn, mà là dạy hắn làm người.”
Anh cười, nhìn tôi.
“Thực ra em cũng hơi hơi muốn mắng…” Tôi nói.
Tôi đã nghĩ đến từ lâu rồi.
Dưới ánh mắt cổ vũ của anh, tôi gọi điện cho Lục Dương. Nghe thấy anh ta, mắt tôi chảy ròng ròng, nghẹn ngào mở miệng: “Lục Dương, anh là đồ phản bội, đồ lừa đảo. Những lời hứa hẹn lúc toàn là ba hoa chích choè, không thực hiện được cái nào. Trứng thúi mới có ruồi, anh và Trần Thi Thi là tra nam trà nữ, hai người trời sinh một cặp, đừng tách ra, cùng nhau tích đức làm việc thiện đi.”
Nói xong một hơi, tôi cảm thấy mãn nguyện cúp mày: “Thế nào?”
Tống Quân lau mắt cho tôi: “Chán òm.”
Anh lấy điện thoại từ tay tôi, gọi lại lần . Một hồi lâu phát ra âm thanh, thô lỗ và thậm chí có phần nguyên thủy.
Tục đến nổi tôi nghe mà tai.
Sau khi xong việc, anh trả điện thoại lại cho tôi: “Cảm thấy thoải mái hơn chưa?”
Lục Dương không hề phòng bị, bị tấn công hai lần, chắn không thoải mái.
Nghĩ đến đây, tôi mỉm cười: “Tống Quân, chúng ta như hâm ấy.”
“ ở đời, mắng chửi đúng lúc cũng rất có ích cho tinh thần và thể xác.”
Anh không để bụng, tiếp tục khoác ba lô căng phồng đi về phía , dẫn tôi khám phá những cảnh đẹp mới.
Tôi lặng lẽ theo sau, Lục Dương, cứ như vậy mà kết thúc đi.
Được rồi.
Tôi tha thứ cho anh, cũng là buông tha cho bản thân mình.
So đo với anh cũng chẳng được gì.
19.
Tống Quân vẫn chưa từ bỏ tôi.
Sau khi tỉnh dậy từ giấc trưa, tôi lại thấy anh lén gọi điện cho bác sĩ.
Lần này, anh nói bằng tiếng Anh.
Về tình trạng bệnh của tôi, anh dường như rõ ràng hơn chính tôi.
Mỗi lần nói , anh thao thao bất tuyệt, không chỉ kể về việc tôi ăn bao nhiêu cơm, uống bao nhiêu , mà còn muốn bác sĩ từ những chi tiết nhỏ nhất đưa ra ý kiến hơn.
Nhưng khi cuộc trò kết thúc, anh lại thể hiện vẻ chán nản và thất vọng:
“Thật sự không có nào ?”
Có một lần, anh nói xong câu đó rồi khóc, ngồi ở hành lang một bất lực, giống như một đứa trẻ.
Tôi trốn sau cánh cửa, không thể không nhìn chăm chú vào anh.
Tống Quân gặp phải tình cảnh này đều do tôi gây ra.
Nếu tôi không cho anh biết, có lẽ mọi sẽ khác.
Khi tôi nghe thấy Tống Quân chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, tôi vội vã trở về giường, nhắm mắt giả vờ .
Chẳng bao lâu sau, tôi cảm thấy mép giường lún .
hẳn là anh đã ngồi đó.
Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp dịu dàng vuốt lên trán tôi, một vật mềm mại và lạnh lẽo dán lên, chạm vào là tách ra ngay.
Tôi sợ đến mức nắm chặt chăn, không dám cử động, chỉ sợ anh biết tôi đã tỉnh.
Thời gian chờ đợi trở nên dài đằng đẵng, không biết bao lâu sau, ánh mắt chăm chú của anh mới rời đi.
Khi mép giường không còn ai, tôi từ từ mở mắt, trái tim đập nhanh hơn bình thường.
Từ khi mắc bệnh, tôi đã có thói quen mang theo gương nhỏ bên mình, ngay khi cũng đặt dưới gối.
Vì bệnh ung thư gan, sắc và đôi mắt càng vàng vọt. Tôi tự phân tích, không biết còn được bao lâu.
Nhìn vào gương, tôi nhắm mắt lại trong đớn.
Hôm nay, tôi trông còn tệ hơn .
nhiên cảm thấy trên trán có cảm giác lạ, tôi không thể không sờ sờ.
Tống Quân, anh thật ngốc, ánh mắt anh lại kém thế?
20.
Thân thể tôi suy yếu rất nhanh, và các phản ứng càng trở nên kịch liệt.
Bụng thường xuyên trướng , giống như có người dùng d/ao cứa vào ruột gan của tôi, thuốc giảm cũng không giúp được gì.
Tôi cảm thấy bác sĩ đã lừa tôi, tôi không được 3 tháng đâu.
Mới chỉ một tháng trôi qua, tôi đã bắt đầu nôn ra máu.
Tống Quân gần như phát điên, một hai đòi đưa tôi đến bệnh viện, tôi đã phải làm loạn lên mới ngăn được anh lại.
Thời gian gần đây, tâm trạng của tôi càng thất thường, thường xuyên nói những lời không phải với anh.
Nhưng tôi chưa bao giờ thấy ánh mắt anh khổ như vậy.
Tôi muốn xin lỗi nhưng không đủ sức lực, chỉ có thể yên lặng quay đi.
Khi cơn dịu lại một , tôi nắm lấy cánh tay Tống Quân, gắng nở nụ cười: “Tống Quân, em chịu được.”
Mắt anh ươn ướt, cười khen tôi: “Ừ, thật là giỏi.”
“Em xin lỗi, rồi đã mắng anh rất khó nghe.” Tôi nói.
“Không đâu, kia tôi cũng đã mắng em, giờ đến lượt em.”
Nói một lúc, tôi lại cảm thấy mệt mỏi, chớp chớp mắt, cười tươi hơn: “Tống Quân, có thể để em kết thúc cuộc của mình sớm hơn không?”
Ánh mắt anh co rút lại, biểu hiện cứng đờ, miệng run rẩy, không phát ra âm thanh.
Tôi buông tay anh, vỗ vỗ mu bàn tay lạnh lẽo của anh: “Đừng sợ.”
Kéo chăn lên, tôi mơ màng muốn nghe thấy nói của anh:
“Phương pháp gì?”
“Thuốc .” Tôi trả lời.
Anh hít một hơi sâu:
“Được.”
“Nhưng tôi có một yêu cầu.”
“Em nhát gan vậy, nếu đến đó, hãy để tôi ở cạnh em.”
Tôi không chỉ sợ mà còn hay xấu hổ, đã lén lút nghiên cứu rất phương pháp 44, nhưng chỉ dám chọn này.
Hỏi Tống Quân về vấn đề này không phải là nhất thời, mà đã được tôi lên kế hoạch từ lâu.
Tôi muốn cho anh một chuẩn bị tâm lý, để khi thời điểm đó đến, anh không bị hoảng loạn.
Không ngờ rằng anh lại đồng ý.
Tôi mở to mắt, thấy anh cắn chặt môi dưới, đôi mắt ướt gắng đảo ra hướng khác.
Tôi mỉm cười : “Tống Quân, anh đối với em tốt như vậy, có phải là thích em không?”
dứt lời, đôi mắt anh nhanh chóng chớp hai cái, anh vùi vào tay mình, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn tôi, mắt rơi đầy:
“Đúng.”
“Rất thích”.
“Thích đến mức muốn đổi mạng cho em.”
Tôi vươn tay, nắm lấy ngón anh, kéo: “Ngốc ạ, nếu có lần sau, nhớ phải nói sớm, đừng để bản thân phải nuối tiếc.”
Ánh sáng ấm áp từ trần nhà chiếu , dừng lại trên người Tống Quân. Đôi mắt anh đỏ hoe, ánh mắt bi thương nhưng đầy lưu luyến, trên cằm lún phún râu, mang theo vẻ yếu đuối và ôn nhu.
Một giọt mắt rơi , anh cúi người, rất , như sợ chạm vào tôi, hôn lên môi tôi.
“Anh nhớ rồi.”
Tôi nhắm mắt, tay che ngực, cười thoải mái.
Trong những giây phút cuối của cuộc đời, có người yêu mình bất chấp sinh mệnh, như làn gió xuân và mưa phùn, giúp lòng tôi nở hoa.
Sự dịu dàng của anh cũng đủ để tôi tha thứ cho rất điều.