Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Giang Dự Sơ gọi phục vụ, gọi luôn hai ly cà phê.
Tôi tự nhủ với bản thân: Bình tĩnh. Phải giữ bình tĩnh.
Anh ấy đi thay em họ xem mắt.
Tôi đi thay chị mình xem mắt.
Rất công bằng.
“Giờ nói anh nghe đi, tại sao… lại là em nữa?”
Anh vào thẳng vấn đề.
Tôi mặt dày đáp lại rất tự nhiên:
“Em nói đây là trùng hợp, anh tin không?”
“Ý em là, Ôn Như Ý và Ôn Như Kỳ là cùng một người?”
…
Ờ thì…
Nói thế thì… hơi giả thật.
Dù tên giống nhau nhưng tôi và chị rõ ràng không giống nhau chút nào.
Bị ánh mắt của Giang Dự Sơ nhìn thấu tim gan, tôi đành thành thật khai báo —
Là chị nhờ tôi đến để phá buổi xem mắt này.
Tôi tưởng anh nghe xong sẽ giận, hoặc ít nhất cũng thấy bị xúc phạm.
Nhưng không —
Anh chỉ cúi mắt, nhếch môi cười khẽ, rồi đứng dậy nói với tôi:
“Đi thôi, tiếp tục buổi hẹn hò của chúng ta.”
Anh nói, quy trình phải đi đủ.
Tôi đi theo phía sau, không nhịn được lẩm bẩm:
“Anh cũng nhận tiền rồi hả?”
Giang Dự Sơ bỗng dừng bước, quay đầu nhìn tôi —
Rồi ánh mắt như chợt hiểu ra:
“Em nhận tiền của chị em à?”
Tôi cười gượng:
“Ừm… tiền đi đường thôi mà.”
Anh không truy hỏi nữa, lên xe rồi hỏi:
“Đói chưa?”
Tôi lắc đầu.
Anh nổ máy:
“Không đói thì đi chơi trước.”
Thế là…
Giang Dự Sơ đưa tôi đến khu vui chơi nổi tiếng dành cho các cặp đôi.
Tôi thật ra đã đi… ba lần rồi,
nhưng thấy anh có vẻ là lần đầu, nên tôi giả vờ ngơ ngác, cùng anh “mở khoá” các trò chơi.
Khi chơi trò cảm giác mạnh, anh lén nắm tay tôi.
Chơi xong lại buông ra —
Tôi coi như là… anh sợ nên cần nắm tay cho đỡ run thôi.
14
Sau khi chơi mệt, chúng tôi ghé một quán lẩu Tứ Xuyên.
Tất cả đều là lẩu cay.
Tôi cầm thực đơn, hỏi:
“Thầy ăn được cay không?”
Giang Dự Sơ cởi áo vest, chỉ mặc áo sơ mi trắng,
trông vừa sáng sủa, vừa điển trai, khiến tôi nhìn đến ngẩn người.
“Được.”
Nghe anh nói chắc nịch, tôi gọi luôn loại siêu cay.
Kết quả —
Ngay miếng đầu tiên, tôi thấy anh đơ như cây cột, nhai siêu chậm, rồi uống liền một hơi hết sạch ly sữa đậu nành.
Tôi nhìn anh đầy lo lắng:
“Hay là… để em gọi mấy món không cay cho anh?”
Anh lấy khăn giấy lau miệng, rồi đưa tay lau vệt dầu bên mép tôi, nói:
“Không sao, anh ăn được cay.”
Nhưng —
Sự thật nhanh chóng vả vào mặt anh.
Mười phút sau, đũa anh đặt xuống, không cầm lên nữa.
Tôi thấy tội vô cùng, nhưng anh lại dịu dàng nói:
“Không sao, em ăn đi.
Anh nhìn em ăn là được rồi.”
Vậy là…
Giang Dự Sơ ngồi nhìn tôi ăn suốt một tiếng đồng hồ.
Trên đường về, Giang Dự Sơ nói anh thấy khó chịu trong dạ dày.
Tôi mua thuốc đau dạ dày cho anh, còn nói sẽ đưa anh về tận nhà.
Đến nơi, anh vào bếp nấu nước rồi quay lại bảo tôi:
“Em ngồi đợi chút nhé, người toàn mùi đồ ăn, anh đi tắm.”
Tôi giơ tay định ngăn lại… nhưng không kịp.
Bây giờ tắm có hợp không vậy?!
Nhưng mà… đúng là anh hơi bị sạch sẽ thật, lúc ăn lẩu, cứ cách vài phút lại nhắc tôi “miệng em dính tương kìa.”
Tôi ngồi không yên, đi qua đi lại trong phòng khách, ngại thì ít mà lo thì nhiều.
Lỡ anh tắm xong bị ngất thì sao?
“Giang Dự Sơ, thầy không sao chứ?”
Không có tiếng đáp.
Tôi gọi thêm mấy lần, tiếng nước ngừng lại, sau đó —
Cửa bật mở.
Giang Dự Sơ quấn khăn tắm, trên người không mặc áo!
Tôi hét toáng lên, che mắt quay lưng đi, trong đầu vụt qua mấy chữ:
[Màu hồng… cái màu hồng đó…]
15
Tôi chạy thẳng ra phòng khách, túm lấy ly nước trên bàn mà uống như cứu mạng.
Giang Dự Sơ thay đồ xong bước ra, mặc đồ ở nhà, tóc còn đang nhỏ nước.
Anh nói khẽ:
“Xin lỗi.”
Thực ra từ phòng tắm đi ra phòng khách phải qua hành lang, nên nếu tôi không đứng ngay cửa thì cũng… chẳng thấy gì.
Anh không ngờ tôi đứng đó, nên mới để tôi thấy “cảnh không nên thấy.”
Tôi phe phẩy tay trước mặt, giả vờ bình tĩnh:
“Không sao đâu, cũng không phải chưa từng thấy…”
Câu này vừa mơ hồ lại vừa mập mờ.
Còn dễ gây hiểu lầm nữa.
Giang Dự Sơ bật cười khẽ, rót nước cho tôi:
“Là em từng thấy của anh, hay của người khác?”
Tôi đã biết thế nào anh cũng hỏi như vậy mà!
Tôi đáp tỉnh bơ:
“Trên TV, TikTok đầy ra. Nhưng mà… mấy người kia đâu có body như thầy.”
Cũng không có cái nào màu hồng như vậy… giống kẹo bông gòn ấy.
Trong đầu tôi… lại tua lại cảnh vừa rồi.