Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi đang nhà dọn dẹp hành lý chuẩn bị sáng mai bay sớm đi Tam Á thì điện thoại bỗng liên tục báo .
Mở khóa màn hình, từ một bạn có ảnh đại diện là gia đình ba hoạt hình, tên “Mẹ Tiểu Bảo” cứ liên tục hiện lên.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi mới nhớ đây là hàng (802).
Lần trước nhân viên giao hàng đưa nhầm đồ ăn, tôi chụp ảnh đăng lên nhóm cư dân hỏi của ai, cô ta vào kết bạn với tôi.
Lúc cô ta đến lấy đồ ăn còn vừa mắng c.h.ử.i shipper vừa khiếu nại ứng dụng đòi cửa hàng hoàn tiền, mãi sau mới phát hiện là do chính mình viết sai .
Cô ta tìm tôi gì nhỉ? Hôm có nhận nhầm đồ ăn nào đâu.
Trong lòng đầy nghi hoặc, tôi mở khung chat, thấy có vẻ rất gấp gáp:
“Hàng ơi, chị có sưởi rồi không?”
“Có đó không?”
“Có đó không?”
“Ngủ chưa?”
Vừa nói xong thì một cuộc thoại đến.
Tôi vội vàng lúng túng dập cuộc thoại, sợ cô ta lại, tôi liền trả :
“Đúng vậy, mai tôi đi Tam Á rồi, cả mùa đông không về. Sưởi vừa chiều , trước khi khỏi nhà tôi cúp cả cầu d.a.o điện.”
trả rất nhanh:
“ thì không được.”
“Chị rồi thì nhà tôi ?”
“Trời lạnh , con tôi mới hơn hai tuổi.”
“Không có sưởi thì thằng bé chịu nổi.”
“Chắc chắn là bị cảm lạnh.”
Hàng loạt chấm đỏ thoại ngắn khiến tôi đau cả đầu, tôi lần lượt bấm chuyển thành văn bản.
Đọc xong tôi càng thêm mù mờ khó hiểu. Tôi sưởi nhà tôi chứ có nhà cô ta đâu. Liên quan gì đến con cô ta?
Tôi nghĩ cô ta hiểu lầm gì đó, bèn kiên nhẫn giải thích: “Sưởi là hệ thống điều khiển riêng biệt cho từng căn hộ, tôi nhà tôi không ảnh hưởng đến sưởi nhà chị đâu nhé. Nếu thấy lạnh thì chị có thể tăng nhiệt độ nhà mình lên hoặc thợ đến kiểm tra.”
lại như không nghe thấy, tiếp tục truy vấn: “Đi Tam Á tránh rét là chuyện tốt, đâu nhất thiết sưởi đâu chứ.”
“Dù mùa đông cũng chỉ có mấy tháng, tốn không đáng bao nhiêu tiền.”
“Mở thì cứ mở đi.”
Thực tôi thấy hơi phiền rồi.
Tuy chúng tôi là hàng , tôi và cô ta chẳng mấy khi gặp mặt.
Lâu lâu gặp trong thang máy cũng chỉ gật đầu chào nhau, chưa từng trò chuyện.
Giờ cô ta lại vô duyên vô cớ nhảy vào chuyện mở sưởi nhà tôi, thật là không biết giữ giới hạn cá nhân là gì.
vì nghĩ dù cũng là hàng , không quá khó xử, tôi tiếp tục trả : “Nhà không có thì mở phí phạm, với lại không có nhà mà cứ thông điện thì cũng không an toàn.”
cuống lên: “ lại là phí phạm chứ!”
“Bên chị mở, bên tôi cũng ấm theo, đây chẳng là tiện cả đôi đường , đúng không?”
“Hơn nữa tôi bị viêm phế , Tiểu Bảo nhà tôi còn nhỏ, không có sưởi là chúng tôi bị bệnh.”
Hóa là muốn câu trộm nhiệt.
Bình thường cô ta câu trộm thì cũng thôi đi, dù nhà tôi cũng dùng.
giờ dám lên đầu tôi thì tôi không vui rồi.
Tôi chỉ để lại một câu: “Vậy thì cô có thể tự lắp một cái đi, chứ đừng chuyện nhà khác.” Sau đó tôi thoát khỏi WeChat và bật chế độ miễn phiền.
Tôi nghĩ mình nói thẳng thắn đến mức không nể nang thì chuyện dừng lại đây.
Không ngờ vừa dọn xong hành lý định đi tắm rửa thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một tràng gõ cửa dồn dập.
Khu chung cư an ninh rất tốt, bình thường vào tòa nhà quẹt thẻ, lý cũng khá có trách nhiệm, tôi không hề sợ hãi.
tôi vẫn cẩn thận bật chuông cửa có hình lên trước. Ngoài cửa là một phụ nữ trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, tay còn bế một đứa trẻ khoảng hai tuổi.
Kết hợp với WeChat vừa nhận được, không nghi ngờ gì nữa, cô ta chính là cư dân câu trộm nhiệt (802).
Tôi định giả vờ không nghe thấy, ngơ, lát nữa chắc cô ta tự thấy vô vị rồi bỏ đi.
gõ cửa một hồi cô ta vẫn chưa chịu dừng lại, thấy tôi không mở còn chủ động xưng danh: “Hàng ơi, tôi là 802 , tôi có chuyện muốn gặp chị, chị mở cửa đi.”
“Hàng , chị có nhà không?”
“Tôi nhìn xuống thấy ban công nhà chị sáng đèn mà, chắc là chị có nhà chứ?”
Trời tối rồi, tôi sợ tiếng gõ cửa và la hét ảnh hưởng đến các căn hộ khác, đành bất đắc dĩ mở cửa.
Tôi không muốn cô ta vào nhà, đứng chắn ngay cửa hỏi: “Vừa nãy tôi đang tắm rửa không nghe thấy, có chuyện gì không?”
Không ngờ chẳng có chút ý tứ nào, vừa mở cửa cô ta nghiêng chen vào, vừa nhìn ngó đ.á.n.h giá nhà tôi vừa đi thẳng đến sofa, ôm đứa bé ngồi phịch xuống:
“Xin lỗi chị hàng nhé, phiền chị trễ .”
“Chủ yếu là chị không trả , tôi sợ chị không thấy xuống tìm mặt mặt luôn.”
Tôi chưa từng gặp nào trơ trẽn đến , nhất thời cảm thấy không biết nói tiếp nào.
Xem hôm không nói rõ ràng thì cô ta không bỏ qua, tôi cũng đóng cửa rồi ngồi xuống: “Vậy Mẹ Tiểu Bảo có chuyện gì không?”
Cô ta đặt đứa bé lên đùi: “Cũng không có gì, chỉ là muốn nhắc chị mở sưởi lên một chút, nếu không tối chúng tôi lạnh quá không ngủ được.”
“Dù gì sáng mai chị cũng đi rồi, nhỡ quên mở sưởi thì mấy tháng tới nhà chúng tôi c.h.ế.t cóng mất.”
Nói chuyện với cô ta như nói với ma. Tôi nén giận nhấn mạnh: “Tôi nói rất rõ WeChat rồi, năm tôi không mở sưởi, cô không cần nhắc tôi.”
dường như chẳng thèm quan tâm tôi nói gì, cứ tự mình tiếp : “Ôi giời ơi lại không mở được chứ.”