Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Chúng tôi ngày càng thân thiết, cần anh ấy là tôi lại đỏ tim đập nhanh, toàn là một mớ hỗn độn.

Tôi học không giỏi môn tự nhiên, còn Nhiếp Tranh là học sinh giỏi nên dĩ nhiên anh ấy gánh vác trọng trách gia sư của tôi.

Chúng tôi thường xuyên chen chúc một căn phòng để bài tập.

Cánh tay chạm vào cánh tay, tôi có thể cảm nhận được cơ bắp của anh ấy dần dần căng lên, dái tai cũng từ từ đỏ ửng nhưng cuối anh ấy cũng thở dài: “ mất tập trung, đề đi.”

Tôi rất thích mặc áo phông rộng của anh ấy để ngủ, thích nhất là chiếc áo lỗ cũ sờn của anh ấy.

Nhiếp Tranh đỏ nói chiếc áo này cũ rồi, còn mua tôi một đống váy ngủ mới dễ thương có ren nơ bướm.

Tôi không chịu, tôi thích chiếc thôi.

Anh ấy giấu đi, tôi lại tìm , còn đắc ý khoe vạt áo trước anh ấy, trên còn viết bằng bút nước đen: “Nhiếp Tranh keo kiệt!”

Anh ấy hết cách với tôi. 

Đêm trước sinh nhật mười sáu tuổi của tôi, anh ấy hôn lên trán tôi, hơi ửng đỏ nắm lấy tay tôi: “ , ngày mai anh có chuyện muốn nói với em.”

Thế nhưng ngày hôm sau, tôi đợi anh ấy đến mười hai giờ, anh ấy vẫn không đến.

Chiếc bánh kem bơ chảy , biến thành một hình thù xấu xí.

Suốt tuần, anh ấy không xuất hiện.

Tôi gọi điện, nhắn tin anh ấy, đều không ai máy. Tôi còn tưởng anh ấy gặp chuyện rồi!

Sau này, anh ấy cũng trở về, người gầy hơn. tôi hỏi, anh ấy không chịu nói , còn bắt cố ý giữ khoảng cách với tôi.

Anh ấy nói: “ à, em rồi, chúng ta cần giữ khoảng cách.”

Tại sao? 

rồi thì tách khỏi anh trai sao?

Vậy thì tôi thà không còn hơn.

Anh ấy bắt không đi học tôi nữa, cuối tuần cũng không còn chơi với tôi, càng nói đến việc chen chúc trên một giường.

Tôi nghĩ chắc là mình khiến anh ấy không vui.

Nhưng dù tôi thì anh ấy cũng càng xa tôi hơn.

đến một lần, tôi đến lớp của anh ấy, tôi một bạn học của anh ấy hỏi: “Anh Tranh à, cuối tuần hoa khôi hẹn anh đi chơi, anh đi không?”

Xung quanh lập tức có người hùa theo trêu chọc: “ là Vưu Uyển đấy, học sinh giỏi thành đôi với hoa khôi thì đúng là một bộ phim thanh xuân vườn trường còn !”

“Tâm tư của hoa khôi đối với anh Tranh ai không biết, chậc chậc chậc, anh Tranh đúng là anh , quá giỏi…”

“Thế còn cô em bé nhỏ hay tìm anh thì sao?” 

Có người cười cợt trêu chọc: “Cũng là hơi nhỏ tuổi thôi, lên chắc chắn sẽ không thua kém Vưu Uyển đâu.”

Giọng Nhiếp Tranh lười biếng: “Dừng lại đi, nhắc đến em ấy, là em tôi , tôi có cầm thú đâu.”

Tôi cắn chặt môi, không tiếp nữa quay người bỏ chạy.

Tôi Nhiếp Tranh bước vào giai đoạn chiến tranh lạnh. Bố hai bên nhận điều bất thường, đúng lúc Tết trung thu đến, hai gia đình ăn cơm.

Bố lại cười đùa trêu chọc nhưng lại bị Nhiếp Tranh lạnh lùng từ chối: “Con sẽ không thích em ấy đâu. Con coi em ấy là em thôi.”

Bố hai bên đều rất ngạc nhiên: “Hồi nhỏ, không con thích em nhất sao?”

Nhiếp Tranh có vẻ mất kiên nhẫn: “Con không biến thái thích con vị thành niên! Sau này bảo em ấy đến lớp tìm con nữa, phiền c.h.ế.t đi được!”

“Mọi người tưởng con giống mọi người…” Anh ấy đột ngột im bặt, quay người bỏ đi, cánh cửa sau lưng đóng sầm lại gây tiếng động chói tai.

Tôi bị anh ấy chằm chằm, vô thức cúi , xuống vòng một phẳng lì của mình, nhớ lại mỗi lần đến lớp của anh ấy, những lời trêu chọc của bạn học.

Nhớ lại lần trước anh ấy nói cuối tuần sẽ hẹn hò với hoa khôi.

Bây giờ họ tiến đến bước nào rồi nhỉ?

Nắm tay, ôm ấp hay là… hôn môi?

Tôi kìm nén nước mắt, cũng đứng dậy bỏ đi: “Con ăn no rồi.”

!” Tôi người gọi phía sau mình nhưng tôi không muốn nữa quay về phòng.

Vưu Uyển theo đuổi Nhiếp Tranh một cách rầm rộ, không lâu sau, hai người họ ở bên nhau.

Anh ấy quá nổi tiếng ở trường, luôn đứng khối cấp , luôn toàn năng các cuộc thi, còn ở trên sân bóng rổ thì đẹp trai đến mức khiến người ta la hét, một nửa số nữ sinh trường đều thích anh ấy.

Tôi vài lần anh ấy Vưu Uyển đi nhau, họ nắm tay, Vưu Uyển thật sự rất đẹp, cười lên cũng rất ngọt ngào.

Trước Nhiếp Tranh, cô ta dịu dàng gọi tôi là em , khen tôi đáng yêu.

Nhưng Nhiếp Tranh không có ở , cô ta lại lật : “ tưởng tôi không biết cô thích A Tranh, biết điều thì tránh xa anh ấy .”

Nhiếp Tranh đi mua kem về, một cái vị trà xanh một cái vị dâu. 

Tôi thích vị trà xanh nhưng Vưu Uyển ôm cánh tay Nhiếp Tranh nũng: “Em muốn ăn vị trà xanh.”

Tôi hung hăng anh ấy, vậy anh ấy lại dám đưa vị trà xanh tôi thích Vưu Uyển, rồi đưa vị dâu còn lại tôi.

Tôi quay bỏ đi.

Tôi không thèm đồ thừa của người khác. 

Mối quan hệ giữa tôi Nhiếp Tranh hoàn toàn đóng băng.

Bố hai bên cũng bó tay, Nhiếp Tranh như bước vào thời kỳ nổi loạn, quan hệ với gia đình cũng trở nên căng thẳng, nói chưa được câu cãi nhau.

Sau này, năm tôi học lớp 12, bố tôi đi du lịch gặp tai nạn xe hơi, hai đều qua đời.

Nhà tôi không còn người thân nào khác.

Tôi nhốt mình nhà ngày đêm, không ăn không uống, ai đến cũng không mở cửa, ôm ảnh bố khóc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương