Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi vẫn xuống lầu.
Anh ấy nhìn tôi, Nhiếp Tranh đã ghì chặt tôi vào lòng, ôm đến mức tôi gần như không thở nổi.
“Em có anh đã tìm em lâu lắm không?” Anh ấy không có ý trách cứ tôi, vùi mũi vào đỉnh tôi, hít một hơi thật sâu như hít mèo vậy.
“Có những lời, anh nghĩ mình vẫn cần phải nói trực tiếp em.”
“Anh đã nghĩ thông suốt .”
“Bất kể giữa chúng có quan hệ gì, anh đều yêu em.”
Kết quả đã có.
Không khớp.
Tất mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
tạm không tiện khơi dậy đề phòng của , Nhiếp Tranh không thể ở bên tôi điều đó không ảnh hưởng đến việc anh ấy ngày nào cũng nhắn tin “quấy rối” tôi từ sáng đến tối.
[Dậy chưa?]
[Đừng cứ nằm mãi nên vận động một chút đi.]
Tôi xù lông: [Anh lại giám sát em!]
Tôi gửi cho anh một cái meme mèo con to đùng giơ nĩa, bên kia lập tức nhận thua.
[Anh sai , là anh nhớ em quá thôi.]
[Camera ở đâu?]
[Không có camera.] Anh cúi ngoan ngoãn, thái độ nhận lỗi cực tốt: [Anh lén bảo Hiểu Hiểu mở chức năng đếm bước của em thôi, số bước hôm nay của em còn chưa đến hai trăm…]
Hừ! Đồ khốn!
Đội ngũ điều tra của nhà Hiểu Hiểu rất năng suất, Nhiếp Tranh trong gian này đã đưa bố Nhiếp đi du lịch nước ngoài, còn đặc biệt chọn một khu vực có tín hiệu cực kém, cuối chúng tôi cũng có thể dành gian giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa.
“Tối hôm em mười sáu tuổi, anh vô tình nhìn bố anh em ôm nhau.”
Giọng Nhiếp Tranh hơi khô khốc: “ này anh mới , hóa đều xuất thân từ một trại trẻ mồ côi.”
“ khi bắt nghi ngờ, anh nhìn nhiều thứ giờ nghĩ lại thực rất gượng ép khi đó anh đã rơi vào một loại ám ảnh nào đó, anh nhìn mọi thứ xung quanh đều dơ bẩn.
đó, anh đã lấy tóc của em anh, bố anh bố em đi xét nghiệm DNA, khi giữa chúng có quan hệ huyết thống, trời đất như sụp đổ trước mắt anh.
Anh hận không chung thủy của bố, lại hận vô liêm sỉ của chính mình.
Trong một gian dài, anh cứ tự nghi ngờ, liệu cái bệnh thích em gái này có di truyền không?” Anh im lặng rất lâu, mới tiếp tục nói.
Tôi không nên nói gì.
Bệnh viện mà anh ấy làm xét nghiệm lại hay là bệnh viện của nhà .
Hôm đó cô cũng có mặt ở bệnh viện, khi nhìn Nhiếp Tranh vẻ mặt thất thần, cô liền đi hỏi thăm về các hạng mục kiểm tra của anh, … sửa kết quả xét nghiệm.
“ đó.” Giọng anh ngày càng khàn đặc: “Bố cô đã gặp tai nạn xe hơi.
Anh thực không đủ dũng khí nói thật em, cũng không đủ dũng khí đối mặt em. này nhận nuôi em, anh nghĩ… như vậy chúng là anh em trên danh nghĩa, đợi em lớn thêm một chút, thích một người khác thì những rung động tuổi dậy thì cũng sẽ không còn nữa.
Thế đó anh lại phát hiện… anh không làm được.”
Vậy nên khoảng gian đó anh đã day dứt, còn dập tắt suy nghĩ của tôi, anh đã diễn kịch: “Còn về việc tại sao lại đồng ý …”
Anh cúi : “Bởi anh không muốn em anh khốn nạn đến mức nào.”
Bởi …
Ngày hôm đó, người gặp tai nạn xe hơi thực chất có ba người.
Chú Nhiếp bố tôi.
Bố tôi điều tra những bí mật đen tối đằng bệnh viện của nhà , không may đã kinh động đến người của bệnh viện, cuối bị bọn truy sát.
Còn chú Nhiếp là đi ngang qua, nhìn bố tôi bị truy sát, ông ấy kiên quyết đổi xe của mình cho bố tôi không ngờ gia đình của lại mất nhân tính đến điên cuồng như vậy, dám tay ông ấy!
khống chế Nhiếp Tranh, đã rút cạn m.á.u của một sinh viên khác điều trị tại bệnh viện. Người đó có gia cảnh nghèo khó, trẹo chân mà đến bệnh viện khi người nhà của cậu ấy nhận được tin vội vàng chạy đến nơi, thì cậu sinh viên đã hỏa táng xong xuôi, còn lại một hộp tro cốt.
“Anh có tội.” Anh cúi , nắm lấy tay tôi: “Bố anh là kẻ hưởng lợi cho nên…”
Tôi ôm lại anh. Khoảnh khắc đó, đồng tử của anh co rút lại kinh ngạc.
“Không, chuyện này từ đến cuối không phải lỗi của anh, cái sai là do những kẻ bị lòng tham che mắt, dùng tính mạng của người khác kiếm lợi.”
Bao nhiêu năm nay, Nhiếp Tranh luôn là một ngọn núi vững chãi trước mặt tôi.
Thế lần này, anh ôm chặt tôi, quỳ một gối trước mặt tôi, phát tiếng nức nở như một con thú non: “Chúng nhau giải quyết tất chuyện này.”
Con nhóc này.
Tôi ốm nghén quá nặng, nôn đến c.h.ế.t đi sống lại.
Chưa đầy một tháng tôi đã sụt mất mười ký.
Khi đi bệnh viện kiểm tra, sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn loài động vật quý hiếm: “ buổi này mà còn có phụ nữ mang thai bị suy dinh dưỡng ư?”
sĩ lại trừng mắt nhìn anh của Hiểu Hiểu, người đi tôi đến .
sĩ tay vung lên hiệu, bảo tôi mỗi ngày đến bệnh viện tiêm thuốc dưỡng thai.
Nhiếp Tranh thực không chịu nổi, liền sắp xếp lịch sức khỏe cho toàn bộ công ty tại bệnh viện đa khoa mà tôi .
Có chuyện hay không cũng ghé qua thăm tôi.
Đúng lúc anh ấy đến, lại hay nghe sĩ hỏi tôi: “Đứa bé này có giữ không?”
“Nếu khổ sở thế này, thật có thể cân nhắc…”
“Không được!” Cửa phòng bật mở đột ngột, Nhiếp Tranh sải bước xông vào, vẻ mặt anh ấy như vỡ vụn.
Khi nhìn La Tùng, anh của Hiểu Hiểu ở bên cạnh tôi, cuối tôi cũng được trên khuôn mặt một người hiện hữu rõ ràng như thế nào cái gọi là sét đánh ngang tai.
Anh ấy gần như sững sờ nhìn tôi, lại nhìn La Tùng, ngay môi cũng run rẩy: “Bảo bối… em…”