Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Một tháng kỳ thi đại , mẹ tôi vừa khóc vừa gọi điện tôi, nói rằng em trai đánh mù một mắt của bạn , mà nhà không có tiền đền bù.

Bà bảo tôi về nhà kết hôn với người đàn ông chọn sẵn, tiền sính lễ sẽ dùng để bồi thường.

Bà nói bà nuôi tôi, lần này tôi trả ơn bà thì coi như xong.

Tôi mơ hồ hỏi: “Tại tôi phải trả ơn bà?”

không muốn tôi, thì có bản lĩnh đừng giường với ba tôi chứ.”

1

Năm tôi năm tuổi, mẹ tôi mang thai.

Để tránh kế hoạch hóa gia đình, bà đem tôi gửi cậu nuôi.

Cả nhà cậu tôi đâu có đồng ý?

Nhà cậu có một cặp đôi, hai đứa đang lớp sáu, bắt tốn tiền.

Dù cậu mợ chăm , nhà khá hơn nhà tôi một chút, nhưng thêm một đứa trẻ thì tuyệt đối không kham nổi.

Mợ tôi kiên quyết phản đối, nói nhận nuôi tôi thì sẽ ly hôn với cậu.

Mẹ tôi quỳ lạy cửa nhà cậu, vừa khóc vừa cầu xin.

Thời buổi này, nhà nào có chuyện gì, cần gió thổi cỏ lay, cuối phố kéo nhau xem náo nhiệt.

việc thì mai vẫn còn, nhưng chuyện hay thì qua tối nay .

Một đám người tụ tập cửa nhà cậu trỏ bàn tán.

Mẹ tôi năn nỉ cậu, nói coi như nhặt được con mèo con , chút không c.h.ế.t đói rồi.

Bà để tôi nhà cậu, quay lưng bỏ đi.

Mặc kệ mợ tôi chửi mắng thế nào khó nghe, bà không ngoảnh .

Tôi không dám đi theo mẹ, bà bảo tôi dù có c.h.ế.t phải c.h.ế.t ở nhà cậu, không thì đường làm mày.

Mợ không tôi vào nhà, tôi ôm gối ngồi suốt một đêm cửa.

Nhìn trăng tròn vành vạnh, nghe tiếng cậu mợ cãi nhau vọng từ nhà.

Nỗi sợ đêm ấy lớn mức nào, giờ tôi quên rồi.

Tôi nhớ đêm đó trăng rất tròn, rất trắng.

Tôi tưởng tượng đủ điều, nghĩ chị Hằng trên cung trăng, thấy tôi bị mẹ bỏ rơi, liệu có xuống trần đưa tôi ở cung Quảng Hàn?

tôi được cung trăng, bố mẹ thấy tôi biến mất chắc chắn sẽ hối hận không để đâu .

đó có khóc lóc cầu xin tôi về, tôi sẽ không về nữa.

2

cậu mợ đang cãi nhau, tôi ngủ thiếp đi.

Không biết bàn bạc thế nào, sáng hôm sau, cậu gọi tôi dậy, dẫn tôi vào nhà.

Mợ mặt lạnh tanh, đạp “tà tà tà” máy may.

Anh chị đi từ sớm.

Tôi bước gần mợ, nhìn gương mặt u ám đáng sợ của mợ, run rẩy không dám nói.

Cậu đẩy nhẹ tôi từ phía sau, nói: “Chào mợ đi.”

Tôi lập tức ngoan ngoãn chào: “Cháu chào mợ ạ.”

Mợ chẳng buồn để ý, không thèm nhìn tôi lấy một .

Tôi quay nhìn cậu, cậu thở dài nói: “Không đâu, mợ đang giận thôi, đợi giận sẽ tốt hơn. Đừng nhìn vẻ ngoài dữ dằn, chứ mợ người mềm lòng lắm đấy.”

Tôi gật lơ mơ hiểu, lấy dũng khí hỏi mợ: “Mợ ơi, mợ mèo hay ?”

Cuối cùng mợ liếc nhìn tôi một , lạnh lùng đáp: “Không cả hai.”

Lời tôi định nói bị nghẹn bụng, không nói nổi.

Ban tôi nghĩ, mợ mèo thì tôi sẽ giả tiếng mèo kêu.

mợ thì tôi sẽ giả tiếng sủa.

Suy nghĩ của đứa trẻ năm tuổi thật nực cười, nhưng ấy tôi chẳng hiểu gì, chẳng có gì tay.

Tôi thật sự không biết phải làm để mợ tôi, người có vẻ rất ghét tôi, chịu giữ tôi .

Sau khi cậu đi làm, còn tôi mợ ở nhà, tôi càng sợ hơn.

Tôi sợ mợ nhân cậu không có nhà sẽ đuổi tôi đi.

mợ nấu , tôi chủ động nhặt rau giúp, nhưng bị mợ cau có đuổi khỏi bếp.

Thế tôi len lén đi khắp nhà gom đồ dơ , mang vào nhà vệ giặt.

3

Khi anh chị đi về, mợ nấu xong .

Mợ bảo anh Giang Thâm gọi tôi .

Anh ấy tìm thấy tôi nhà vệ .

Anh nói: “Thúy Hoa, mẹ tao gọi mày .”

Tôi ngoan ngoãn cười đáp: “Anh đi, em không đói, em đang giặt đồ.”

Giang Thâm nhìn kỹ thứ trên tay tôi, bỗng đỏ mặt hét : “Mẹ ơi—— mẹ để nó giặt cả đó của con?!”

Mợ xông vào như bão, thấy quần lót bốn góc tay tôi, biểu cảm rất kỳ lạ.

Tôi không hiểu gì cả.

Tùy chỉnh
Danh sách chương