Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi gạt mẹ ra, nói: “Con không .”
mẹ tôi run rẩy, bỗng chốc biến thành lạnh lẽo, như thể từ người sống biến thành xác c.h.ế.t vô hồn, từng chữ từng chữ rít ra: “Con nói gì cơ?”
“Con nói, con — không — .”
16
Trước tát của mẹ tôi giáng xuống, Thâm nhanh kéo tôi ra.
Mợ cầm lấy những đặc sản quê mẹ tôi mang đến, ném từng gói ra ngoài.
“Lộc nhập khẩu về nhà tôi từ lâu, cũng làm thủ tục nhận nuôi .
Hồi đó luật pháp cũng ý.
dám đánh con tôi trong nhà tôi?
Cút ngay tôi!”
“Tôi nuôi Lộc vì con bé ngoan, chẳng liên quan gì đến hết!”
“ nói đổi là đổi à? dù Lộc có ý, tôi cũng không ý!”
Thiển cũng lon ton theo mợ, ném ra hết đặc sản mẹ tôi mang đến, cùng quần áo thay đổi, đồ dùng sinh hoạt của tôi.
người họ cứ ném ra ngoài, cậu tôi nhặt vào.
Mợ phát hiện, mắng cậu: “ thử nhặt thêm nữa xem?”
Thâm sợ mẹ sẽ mang tôi đi, liền Vương Phú Quý, nói sẽ đưa tôi sang nhà cậu ấy trốn tạm.
Trong chốc lát, nhà cậu tôi loạn như nồi cháo.
Giữa lúc hỗn loạn, mợ tranh thủ dúi vào tôi và Thâm mỗi người , bảo qua tiệm tạp hóa nhà dì Vương mua kem ăn, đợi xong về.
Mợ dặn: “Đừng đi lung tung, cứ ngoan ngoãn ngồi ở nhà dì Vương xem tivi.”
Chúng tôi vừa ăn kem ở tiệm dì Vương xong, mợ điện bảo về.
Mẹ tôi đi , mợ vừa gói bánh vừa xem tivi.
Thấy tôi rụt rè bước vào, mợ tôi , hỏi: “Con có nhớ nhà không? Ý mợ là nhà ba mẹ ruột con.”
Nước tôi “roạt” trào ra, lắc nói: “Không nhớ.”
Mợ thở dài, vào bếp rửa , ra lau nước tôi: “Tiểu , mợ biết con không về nhà. Mợ chỉ con nhớ kỹ, từ nay nhà cậu mợ chính là nhà con. Mẹ con có nói gì thì cũng đừng để ý.”
17
Thấy tôi chăm chú lắng nghe, mợ tiếp tục nói: “ và con, đứa như khỉ, đứa cứng như lừa, tuy khiến mợ lo nhiều hơn, nhưng mợ vẫn hy vọng con được từ đứa nó. Ngoan quá không tốt, dễ bắt nạt.”
Tôi gật không nói.
Mợ dùng mu bàn lau từng giọt nước lăn trên má tôi: “Nhìn con kìa, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ dám khóc thành tiếng.
“Đôi , chính cha mẹ là người hay bắt nạt con nhất. Mẹ con chính là như thế. Mợ biết con là đứa hiểu sớm, biết đúng sai, nên mợ nói thẳng, này nhất định đừng mềm lòng với ba mẹ con.”
Cậu nghe đến đó không chịu nổi nữa: “ dạy con nít kiểu gì vậy?”
Mợ mắng : “ nói sai à? Tiểu quay về quê, cả đời thối rữa ở đó hả? có lương tâm không vậy?”
Cậu lí nhí phản bác: “ đâu có nói vậy…”
Mợ trợn , hỏi tôi: “Trong lòng con, điều gì là quan trọng nhất?”
Tôi nghĩ lát, trả lời: “ hành chăm chỉ, lớn lên báo đáp cậu mợ.”
Mợ lắc : “Mỗi người phải coi cuộc đời mình là quan trọng nhất. Con hành là để này sống tốt hơn, con sống tốt thì có khả năng báo đáp cậu mợ.”
“Người ta đối xử với con thế nào, con cũng hãy đối xử như thế. Nếu này họ đưa ra yêu cầu gì, con hãy nghĩ thử, nếu con đưa ra yêu cầu đó, họ có chịu ý không.”
Nói xong, mợ liền kiểm tra tôi: “Nếu mẹ con lén đến trường tìm con, bảo con về quê, để con ở thành phố , con sẽ làm gì?”
Tôi ngập ngừng đáp: “Từ chối ạ?”
Mợ gật hài lòng: “Thông minh. Nếu mẹ con nói bà ấy sinh con ra, này con phải đưa hết tiền bà ấy, con phải làm sao?”
Tôi nghiêm túc trả lời: “Từ chối ạ!”
Tôi nói liên tục cả chục lần “Từ chối bà ấy”, mợ hài lòng, cậu thì thở dài .
18
Từ mợ đuổi, mấy năm liền mẹ tôi không bén mảng tới nhà cậu.
Ban cậu khuyên tôi về quê ăn Tết, nhưng mợ mắng vài lần là thôi.
Ngày tháng cứ thế trôi.
Từ những câu rải rác, tôi nghe nói tôi nuông chiều hư hỏng đến mức không thể tả.
Tiểu thì thi trượt, không làm bài, ngày nào cũng phụ huynh.
Vừa lên cấp đi theo đám lưu manh đánh lộn gây .