Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày Trân Nương đến, anh nàng vẫn còn đứng bên cạnh níu kéo, khuyên lơn một cách thống thiết.
“ là gái nhà lành, không chịu thiếp Lưu viên ngoại, hà cớ gì lại chọn cái nghề này, thật là mất mặt.”
Trân Nương lườm nguýt anh một cách thiếu đứng đắn.
“Phì, Lưu viên ngoại chỉ là một lão địa chủ, hơn sáu mươi tuổi rồi, c.h.ế.t năm đời vợ lẽ, đúng là cái hố lửa. Dù sao thì anh cũng muốn bán , ký cái khế ước này đi, nay chúng không còn liên quan gì nữa.”
“Với bản lĩnh của , cái kỹ viện này cũng có thể tạo dựng được tiền đồ.”
Trân Nương ấn anh lên tờ giấy khế ước rồi nhét vào lòng má mì.
“ nay là người của Đồng Viện các người rồi, đuổi hắn đi đi.”
Trân Nương hếch mũi lên trời, phong thái còn oai vệ hơn cả bà chủ, cứ thể nàng mới là chủ nhân của Đồng Viện.
Bà chủ không thèm chấp nhặt với nàng, tủm tỉm nhận lấy khế ước, rồi nhét bạc vào anh Trân Nương.
“ gái cậu cũng nghe rồi đấy, khế đã ký, cậu mau đi đi, hay là còn muốn lại đây vui vẻ một chút?”
Anh Trân Nương có vẻ khó xử nhận lấy bạc, rồi lại không cam lòng giậm chân, ra vẻ bất đắc dĩ, lo lắng và tiếc nuối Trân Nương.
Thế nhưng tôi rõ ràng hắn nắm chặt túi bạc, khi bước ra khỏi cổng viện thì nụ toe toét khóe miệng không thể nào giấu được.
“Trân Nương, đây là do mày tự nguyện, này đừng cầu xin tao chuộc mày ra!”
Trân Nương xa phun một bãi nước bọt về phía hắn.
“Giả bộ người tốt cái nỗi gì.”
Chửi rủa xong anh , Trân Nương lại kéo áo bà chủ.
“Đã đến đây, tôi nhất định , để tôi dạy bà cách lôi kéo và nâng đỡ người.”
Bà chủ kinh ngạc nàng, lấy khăn che đi khóe môi đang mỉa mai.
“Tôi mở kỹ viện mười mấy năm, đây là lần đầu tiên tôi gặp một cô gái chủ động cô.”
Trân Nương coi là khen, giọng điệu đầy tự đắc.
“Các người không hiểu được bản lĩnh của tôi đâu, đợi tôi trở thành , vương gia hoàng t.ử đều phải quỳ gối dưới chân tôi.”
“Đến lúc , tôi trở thành truyền thuyết mà mọi phụ nữ đời đều mơ ước, đều muốn trở thành.”
nàng vừa dứt, các cô gái đứng xem đều khinh bỉ trong nhau.
xưa đến nay, chưa từng nghe nói có người phụ nữ nào lại mơ ước trở thành một kỹ nữ.
Có người hóng hớt buông trêu chọc.
“Cô bé này dã tâm không nhỏ đâu, e rằng này vượt mặt Xuyên Hồng mất.”
“Xuyên Hồng, mau cô lợi hại của mày, dẹp bớt cái vẻ kiêu căng của người mới này đi.”
Xuyên Hồng là hiện tại của Đồng Viện.
Nàng từng là cô gái hạng nhất thanh lâu kinh thành, vì phạm lỗi nên mới bị bán đến đây.
Nàng xinh đẹp quyến rũ, múa, đàn, hát, tính cách lại mạnh mẽ bạo dạn.
Theo bà chủ nói, nàng vừa đến đã câu hết hồn vía làng chơi về phía .
Xuyên Hồng khinh miệt liếc bóng lưng Trân Nương đang kéo bà chủ rời đi.
“Trừ cái mặt trẻ ra thì chẳng có gì, không có dáng, không có khí chất, một cô gái nhà nông, thân giá tám lạng bạc mà cũng dám mơ tưởng .”
“Chỉ là thứ đồ bỏ đi không bán được giá mà thôi.”
Trân Nương đã nói chuyện với Bà chủ đến rất khuya hôm .
Lần đầu tiên tôi Bà chủ kiên nhẫn lắng nghe một cô gái trẻ nói chuyện đến thế, ngay cả việc tiếp buổi tối của các cô gái, bà cũng chỉ ra ngoài chào hỏi một lát rồi lại vội vã quay vào tìm Trân Nương. Thỉnh thoảng, trong phòng lại vọng ra vài tiếng nhạc khúc du dương.
Sáng hôm , khi Bà chủ bước ra, thần sắc bà tươi tỉnh, khóe ánh lên ý , Trân Nương thể một khối bảo ngọc. Bà thân mật nắm Trân Nương.
“ gái ngoan, quả thật có bản lĩnh, đúng là nhặt được báu vật rồi.”
Trân Nương cũng nhiệt tình đáp lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y Bà chủ.
“Chờ sắp xếp xong, đảm bảo Đồng Viện chúng đầy ắp quý.”
“Đến lúc , những điều kiện chúng đã thỏa thuận, bà đừng quên nhé.”
Bà chủ vô cùng niềm nở.
“Quên sao được, quên sao được, nếu thật đạt được hiệu quả nói, này chính là Bà chủ thứ hai của Đồng Viện này.”
Dù bà nói vậy, nhưng đáy lại toàn là lạnh lẽo. Ánh này tôi đã nhiều lần rồi, mỗi khi Bà chủ phát hiện ra lợi ích của một người và muốn vắt kiệt họ, bà đều lộ ra ánh .
Lòng tôi không khỏi lo lắng Trân Nương.
Nhưng Trân Nương dường không hề hay , khi Bà chủ rời đi, nàng vẫn lẩm bẩm một , giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
“Người xưa đúng là người xưa, đã đi trước các người mấy nghìn năm, tùy tiện lấy ra chút thứ cũng đủ để lừa gạt các người.”
“Hừ, chắc chắn ông trời kiếp trước quá khổ, nên mới xuyên không, để cũng được nữ t.ử mang vận khí một lần.”
“Vương gia, Hoàng tử, Quyền thần, các người cứ chờ mà yêu đi.”
“Hừ.”
Một tiếng lạnh đã cắt ngang ảo tưởng của Trân Nương. Xuyên Hồng không lúc nào đã đứng hành lang.
“Chắc là đọc tiểu thuyết ngôn tình quá nhiều rồi.”
“Cô bé à, chị tốt bụng nhắc nhở cô một câu, thu lại những giấc mơ ban ngày kia đi, đừng nói những ngông cuồng nữa.”
“Kẻo truyền ra ngoài thì c.h.ế.t không c.h.ế.t thế nào đâu.”
Nghe Xuyên Hồng nói, nụ trên mặt Trân Nương chợt tắt, nàng Xuyên Hồng trên xuống dưới một lượt.
“Cô là hiện tại à? Chẳng qua chỉ là may mắn được sinh ra thời cổ đại thôi, đặt thời hiện đại thì ngay cả idol nhỏ cô cũng không nổi đâu.”
“Bà chủ bảo cô soạn nhạc đệm đàn tôi đấy, đừng có đến trễ.”
Xuyên Hồng phun một hạt táo tàu xuống ngay chân Trân Nương.