Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh tôi trúng số được năm triệu.
Hào hứng quá, anh tức chuyển cho tôi hai mươi nghìn.
Tôi vừa ấn xác nhận nhận tiền xong thì mẹ đã tới ngay.
“Chi Chi, sao con có thể nhận tiền của anh con được? Nó chỉ có ý tượng trưng , mau chuyển lại đi.”
“Anh con sắp cưới vợ rồi, con nhận tiền như thế thì chị dâu mới nghĩ gì?”
Tôi sững người.
“Trước đây con bỏ ra hơn ba trăm nghìn cho anh , giờ nhận lại hai mươi nghìn thì có gì sai?”
Mẹ tôi tức quát lên:
“Con định anh con ế vợ à? Sao mẹ lại sinh ra cái đồ vô ơn như con chứ!”
Khoảnh khắc đó, tim tôi lạnh đi một nửa.
Bọn họ không biết, tấm vé số mà anh tôi trúng, tôi cũng mua hai tờ y hệt.
1
anh tôi trúng số được năm triệu, anh chuyển cho tôi hai mươi nghìn.
Tôi còn đang vui vì cuối cùng cũng thấy được “tiền hồi vốn”, trò chuyện vài câu rồi liền ấn nhận.
Ngay tức, mẹ tôi điện đến.
“Chi Chi, sao con lại nhận thật chứ? Anh con chỉ có ý tượng trưng , mau chuyển lại đi.”
Lời của khiến tôi nghẹn lại, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Tôi cố đè nén xúc, hỏi:
“Thế nào là tượng trưng?”
Ý là lại muốn tôi giống như trước, tức ấn lại?
Trước kia anh không có tiền, tôi thấy thương vì anh còn nợ nhà, nợ xe, dù bản thân cũng khó khăn, tôi đòi hỏi gì từ anh.
Nhưng bây giờ anh trúng tận năm triệu, mà tôi lại không được nhận một đồng?
Mẹ tôi nghiêm giọng:
“ không hiểu à? Ý là chỉ đăng một bài khoe trên mạng xã hội, chứ con không nhận thật.”
“Anh con sắp cưới rồi, con nhận tiền như vậy thì vợ nó nghĩ gì?”
Tôi nghẹn họng, hít sâu một hơi.
Tôi nhắc lại:
“Trước đây con đã chi gần ba trăm nghìn cho anh con, giờ nhận lại hai mươi nghìn thì có gì quá đáng? Con là em ruột của anh cơ mà.”
Anh vừa trúng số năm triệu, chẳng lẽ không thể lại tôi chút ít?
Giọng mẹ tôi vang to như sấm:
“Mẹ là mẹ ruột của nó còn không đòi lấy một xu, con là em gái mà đòi nhận à?”
“Con nhận rồi thì anh con lấy vợ sao được ? Con định nó ế vợ hả? Mẹ đúng là sinh ra đứa con bất hiếu!”
Tôi liếc lại con số chuyển : hai mươi nghìn.
Không phải hai trăm nghìn, cũng chẳng phải hai triệu.
Chỉ là hai mươi nghìn mà !
Sao lại thành ra không cưới được vợ?
Mà hôn lễ thì đã định rõ ràng, tổ chức vào .
Lòng tôi lạnh đi hẳn.
“Tiền là anh con chủ động chuyển cho con, đã cho rồi thì con nhận.”
“Con còn đòi lại toàn bộ những con chi cho anh đâu.”
Mẹ tôi tức đến run người:
“Có ai làm em gái mà bám vào anh ruột hút má/u như con không? Anh con sắp gia đình, phải nuôi vợ con, con thì vẫn ích kỷ không chịu nhường nhịn.”
“Con cứ phải làm cho nhà này rối tung rối mù lên thì con mới hài lòng à? Mẹ có chế/t cũng không yên với con!”
đến đó, tôi thấy toàn thân lạnh ngắt.
“Chỉ vì con nhận hai mươi nghìn, đã thành hút má/u anh con?”
“Vậy anh mới tặng cho em trai của vợ cưới một chiếc ô tô ba trăm nghìn thì sao?”
2
Mẹ tôi mất kiên nhẫn:
“Sao con lại đem ra so sánh với em trai vợ con? Người ta là người nhà ngoại, không lấy lòng thì đám cưới có xuôi chèo mát mái được không?”
“Tất cả là do mẹ nuông chiều con quá con mới thành ra ích kỷ thế này.”
Tôi gần như không nhận ra người đang nói chuyện là mẹ tôi – người nói yêu tôi nhất nhà.
Tôi bật cười vì quá tức.
Thấy tôi không đáp lại, bắt đầu thở gấp, rồi đe dọa:
“Mau tiền lại ngay, không thì mẹ đến ty con làm ầm lên.”
“Cho lãnh đạo, đồng nghiệp của con thấy rõ bộ mặt thật: trẻ tuổi mà chỉ biết bám, sống nhờ anh trai!”
Chỉ vì hai mươi nghìn mà mẹ tôi sẵn sàng đến ty tôi gây chuyện?
Tôi biết mẹ luôn thiên vị anh trai, nhưng không ngờ đến mức không hề quan tâm đến tôi.
“Nếu mẹ muốn đến gây rối thì cứ đến.”
“Con mà mất việc thì này cũng chẳng có cách nào tiền về .”
việc hiện tại của tôi đã đến giai đoạn bão hòa.
Tôi cũng đang phân vân chuyện chuyển sang chi nhánh nước ngoài.
mẹ có làm ầm lên cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.
Cùng lắm thì xấu mặt là mẹ, không phải tôi.
Không muốn đôi co thêm, tôi dứt khoát cúp máy.
Tôi toàn bộ đoạn ghi âm cuộc với mẹ cho anh trai qua WeChat.
đó điện cho anh.
Một lúc lâu anh mới bắt máy.
Đầu dây kia ồn ào uống, cười nói.
Mãi mới thấy giọng anh:
“Chi Chi?”
Tôi điều chỉnh lại xúc, hỏi:
“Anh, anh xem đoạn em ?”
kia vang lên sột soạt, rồi anh cuống quýt trấn an:
“Anh thấy rồi, Chi Chi đừng giận. Anh không biết mẹ lại nói như vậy. Tiền đó em cứ giữ lấy.”
“Anh đang bận, chút lại nói chuyện với mẹ, rồi báo lại cho em.”
Thái độ của anh rất tốt, phản hồi cũng nhanh.
Tôi cũng bớt giận phần nào.
Không uổng tôi tốt nghiệp đã chu cấp cho anh gần hai trăm nghìn trong bốn năm.
anh mua nhà, mua xe, tôi cũng đưa không ít.
Anh vẫn luôn đối xử tốt với tôi, bằng không cũng chẳng chuyển tiền cho tôi.
Mặc dù số tiền không nhiều, nhưng đó là tấm lòng của anh.
Chỉ là họ không biết, tấm vé số trúng năm triệu của anh, tôi cũng mua hai tờ giống hệt.
Anh trúng năm triệu, tôi trúng… mười triệu.
Tôi nghĩ mua cho mẹ một căn nhà, lại một số tiền dưỡng già.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ phải cân nhắc kỹ hơn một chút.
3
Hôm đó tôi bận rộn suốt cả .
Tan làm, tôi nhận được điện thoại từ anh trai.
“Chi Chi, chuyện hôm nay anh biết cả rồi. Nhưng thật ra em cũng sai. Mẹ vì nhà mình đã chịu nhiều khổ sở.”
“Mẹ vốn sống tiết kiệm, giờ biết anh trúng số cũng chỉ muốn anh giữ tiền lại mà .”
“Lỗi là ở anh, không suy nghĩ đến xúc của mẹ, mới khiến em khó xử như vậy. Tiền em cứ cầm, anh nói với mẹ là em đã lại rồi.”
đến đó, tôi thấy máu dồn lên đầu.
“Ý anh là anh trúng giải độc đắc, chuyển cho em chút tiền mà cũng không được sao?”
“Anh cũng thấy rằng lẽ ra em khách sáo một chút, rồi chuyển lại đúng không?”
Tôi chợt nhớ, tôi vừa nhận tiền thì mẹ đã điện đến.
Bảo anh không biết chuyện, ai mà tin?
“, tiền anh không cần . Dăm bữa em sắp xếp đi, dẫn cả nhà với nhà chị dâu đi du lịch nước ngoài một chuyến.”
4
Hai nhà cùng đi du lịch nước ngoài?
Hai mươi nghìn này có đủ không?
Chỉ riêng tiền vé máy bay cũng chẳng đủ.
Anh tôi còn kịp tôi nói gì, đã dứt khoát cúp máy.
Tôi cầm điện thoại, “tút tút” vang lên tai mà chế//t sững.
Hành động của anh và mẹ khiến tôi thấy họ như những người hoàn toàn xa lạ.
Ban đầu tôi còn định chia sẻ niềm vui trúng số với họ.
Vậy mà bây giờ, tôi như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân.
Lạnh đến mức toàn thân run rẩy.
Tôi ngồi thẫn thờ cầm điện thoại lướt mạng.
Phát hiện vài người họ đã đăng bài trên mạng xã hội, nội dung giống y hệt nhau — đều ơn anh tôi đã chuyển cho họ.
Lúc đó tôi mới biết, anh đã chuyển mười vạn cho bác cả và chú ba.
Cô tôi được năm vạn.
Còn dì cả và cậu mỗi người mười vạn.
Ngay cả nhà chị dâu và các họ thân thiết của cô , mỗi người cũng nhận được mười vạn.
Tôi nhìn chuyển mà run rẩy không nói thành lời.
Dưới mỗi bài đăng ơn, mẹ tôi còn vào “thả tim”, bình luận đầy đắc ý:
“Con trai tôi dù có phát tài cũng không quên người nhà.”
Chỉ trong chốc lát, cả nhà họ đều khen ngợi anh tôi tới tấp.
Vậy mà ban nãy, anh còn bảo mẹ tôi tiết kiệm, khuyên anh giữ tiền.
Thì ra mẹ tôi không tiếc con trai cho tiền người khác.
chỉ tiếc anh cho tiền tôi.
Tôi sực nhớ mình cài đặt chuyển tự động mỗi tiền cho .
Giờ thì anh tôi đã giàu có, chắc tôi cũng không cần phải .
mai có lương, kịp thời gian chỉnh sửa lại thiết đó.
5
Nếu không phải sáng nay nhìn thấy anh tôi đăng bài trên mạng xã hội, tôi còn chẳng biết anh trúng số.
Cũng may bọn họ dè chừng tôi, nếu không chắc chuyện tôi trúng số cũng chẳng giữ được.
Trước tan làm, tôi đã chủ động xin lãnh đạo nghỉ dài hạn.
Dự định mai đến trung tâm xổ số nhận thưởng.
Rồi ra nước ngoài nghỉ ngơi một chuyến.
Về đến nhà thì thấy chị dâu đang ngồi cùng cả nhà.
Vừa thấy tôi, mấy người họ khựng lại trong giây lát.
Anh tôi vẫn là người đầu tiên lên :
“Chi Chi về rồi à, cơm ?”
Tôi mỉm cười chào lại:
“Em ở ty rồi.”
Mẹ tôi liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi kéo anh tôi ngồi xuống cạnh mình.
“Con trai vẫn là đáng tin nhất, biết về nhà thăm mẹ. Con gái đúng là chẳng ra gì, suốt nhòm ngó tiền trong nhà không chịu buông.”
Tôi như bị giáng một cú vào mặt, đứng chế/t lặng tại chỗ.
Từ đi làm, tôi đã bắt đầu chu cấp cho anh học và học cao học — suốt bốn năm trời.
vẫn đều đặn tiền cho mẹ.
Tiền tiêu xài trong nhà đa phần cũng là tôi chi.
Anh tôi mới đi làm được nửa năm, lương tám nghìn một .
ngoài thì nợ ngập đầu.
kể còn phải góp nhà và xe.
Đừng nói đưa tiền cho mẹ, đến bản thân còn phải nhờ mẹ trợ cấp.
Nếu không phải anh trúng số thì giờ này chắc vẫn đang loay hoay với góp .
Vậy mà giờ tôi lại bị nói là không có tác dụng?
Lại là đứa con trai đó mới là chỗ dựa đáng tin?
Chỉ vì tôi nhận hai mươi nghìn mà thành “ham tiền”?
Còn đám họ nhận gấp mấy lần tôi, sao mẹ không bắt họ lại?
Trước kia còn suốt dỗ tôi, bảo tôi là “cái áo bông nhỏ ấm áp” mẹ yêu nhất.
Gặp ai cũng khen tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Thì ra, tất cả chỉ là vì con trai mà .
Tôi nhìn anh trai, mặt anh không biểu lộ gì — bình thản như thể chuyện chẳng liên quan.
Hừ.
Hắn được lợi thì tất nhiên không thấy có vấn đề gì.
Cuối cùng, chị dâu lên giảng hòa, kéo cả nhà tiếp tục cơm.
Nhìn cảnh ba người họ sum vầy ấm cúng, tôi thấy nghẹn nơi cổ họng.
Tôi đứng dậy nói:
“Mai em đi tác, khoảng nửa mới về.”
vậy, mẹ tôi nhíu chặt mày, không kiêng nể gì hỏi luôn:
“Sao mà đi lâu thế? Con đi rồi thì ai đi chợ, ai làm việc nhà?”
“Hay là con cố ý viện cớ trốn tránh?”
Vâng, tôi đúng là cố ý đấy.