Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Chu Từ Thâm nhặt chiếc nhẫn nữ lên, đặt lại bên cạnh tôi, sắc mặt khó coi, nhưng giọng vẫn cố nén:
“Nhược Đồng, cất nhẫn đi, về nhà chúng ta nói chuyện.”
Tôi nhìn anh ta chằm chằm, ghê tởm đến mức không nói nên lời.
Đúng lúc đó, tiếng chuông gió nơi cửa vang lên.
“Tổng giám đốc Chu, phu nhân, hai người quả nhiên đang đây!”
Giọng ông – một trong những đối tác của công ty – vang lên trước khi ông ta vào.
“Nghe nói hôm nay hai người tới nhẫn cưới, chúng tôi đặc biệt tới chia vui!” – Tổng giám đốc Lý theo sau, giọng rôm rả – “Lễ cưới muộn của Tổng giám đốc Chu đã sớm trở thành giai thoại trong giới!”
Ông cười ha hả, vào Chu Từ Thâm:
“Hồi còn ăn bánh bao trên công trường, cậu đã nói: ‘Mọi thứ tôi có đều do Đồng Đồng kiếm về, sau này cũng sẽ thuộc về cô ấy!’ Lời này bao năm không đổi, thật đáng quý!”
Họ cười nói vui , mắt rơi vào bàn tay đang siết chặt của tôi:
“Nhẫn đâu? tụi tôi xem !”
Tay tôi cứng đờ, không nhúc nhích.
Không khí trong tiệm chợt lặng như tờ.
Giang Băng Thanh lên nửa , nở nụ cười có áy náy, nhỏ nhẹ giải thích:
“Hai tổng giám đốc đừng trách, lần này Tổng giám đốc Chu cực kỳ tâm huyết thiết kế. Suốt ba tháng Anh, hầu như ngày nào cũng thức đêm chỉnh sửa cùng tôi…”
Câu nói vừa dứt, nụ cười trên mặt ông ông Lý cứng lại, mắt qua lại ba chúng tôi, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
Chu Từ Thâm cau mày, vội cắt lời: “Băng Thanh!”
Sau đó quay sang tôi, gương mặt nhanh chóng khôi phục bình thản, nhưng giọng nói đã hạ thấp, bực bội:
“Nhược Đồng, Băng Thanh là nhà thiết kế chuyên nghiệp, nghệ thuật của cô ấy có phần đi trước thời đại, em chắc đã hiểu được.”
“Chúng ta là người nghề, đừng bới móc quá nhiều, nể mặt anh, đừng ầm đây, được không?”
Tôi nhìn gương mặt tràn thiếu kiên nhẫn ấy, bỗng nhiên nhớ lại đêm mưa dột trong lán trại bảy năm trước, anh ta cũng từng nhìn tôi như vậy nói:
“Đồng Đồng, anh sẽ không bao giờ em chịu ấm ức nữa.”
Nực cười thật.
Tôi cong môi.
Sau đó, thả lỏng ngón tay.
Chiếc nhẫn nam trượt khỏi tay tôi, rơi xuống đất kêu “keng” một tiếng, lăn đến bên chân anh ta.
Tôi không cúi xuống nhặt, lôi khăn giấy trong túi ra, từ tốn lau từng ngón tay đã cầm nhẫn.
Từng ngón, từng ngón, lau rất cẩn thận.
Lau xong, ném khăn giấy vào thùng rác.
Ngẩng đầu lên, tôi nhìn lướt qua mặt khó coi của Chu Từ Thâm, mắt sững sờ của Giang Băng Thanh, rồi gật đầu ông ông Lý đang sững sờ:
“Cáo từ.”
Tôi quay lưng, không ngoái đầu lại, rời khỏi cửa tiệm.
Cánh cửa đóng lại phía sau, giọng người bên trong lờ mờ vọng ra.
Ông cười khan: “Tổng giám đốc Chu, dâu cô ấy…”
Chu Từ Thâm lạnh lùng đáp:
“ cô ấy đi. Cô ấy còn có thể đi được đến đâu chứ?”
Tổng giám đốc Lý nhìn cánh cửa đã khép, lại nhìn chiếc nhẫn trên đất, đắn đo hỏi:
“Tổng giám đốc Chu, chuyện chiếc nhẫn này rốt cuộc là…”
nói hết câu, giọng Giang Băng Thanh vang lên – nhẹ nhàng, rụt rè, ăn năn:
“Tất là lỗi của em… Em muốn thể hiện trọn vẹn tấm lòng của anh Thâm, không ngờ lại khiến ấy hiểu lầm… Anh Thâm, hay là… em đi xin lỗi Nhược Đồng nhé?”
“Không cần.” – Chu Từ Thâm từ chối dứt khoát.
“Xin lỗi gì chứ, cô ta sống sung sướng quen rồi, quên mất thân là .”
Anh ta như bất đắc dĩ cô ta, giọng dịu đi, thương xót:
“Băng Thanh, em mềm lòng quá. Trên đời này, không cũng biết trân trọng.”
“Nếu anh không che chở em, thì sẽ đây?”
Tôi đứng dưới đèn trắng lạnh cửa, cúi đầu.
Hơi ấm cuối cùng trong lòng, cũng dần tan biến.
2
Vừa lên xe, tôi nhận được cuộc gọi từ bên tổ chức đám cưới.
Giọng bên kia cẩn trọng:
“ Nhược Đồng, về phương án thiệp cưới của Tổng giám đốc Chu… Nhà thiết kế Giang vừa đưa ra ý tưởng mới, nói là… có lẽ thay toàn bộ.”
Tôi mở file thiết kế cô ta gửi qua.
gốc là mẫu giấy in nổi, có watermark tinh tế chữ viết tắt tên hai chúng tôi.
Giờ thay bằng tấm thiệp cố tình cũ, viền mòn, lấm bẩn nhăn nhúm.
Bên dưới là dòng chữ xiêu vẹo:
“Tận dụng mọi vật, biết ơn vì được tái chế.”
Người tổ chức ngập ngừng:
“Nhà thiết kế Giang nói, cô ấy thấy như vậy… sáng tạo hơn. Tổng giám đốc Chu cũng đồng ý rồi…”
Càng nói càng nhỏ dần.
“Không cần nữa.” – Tôi nghe thấy giọng mình bình thản đến xa lạ – “Hủy hôn lễ. Tổn thất tính theo hợp đồng.”
Cúp máy xong, màn hình điện thoại lại sáng lên – là thông báo WeChat.
Tôi bấm vào, vô thức mở khung chat Chu Từ Thâm.
Tin nhắn cuối cùng, là sáng nay tôi gửi:
“Anh đến tiệm ? Tối muốn ăn gì?”
Không có hồi âm.
Chấm đỏ mục “Bạn bè” báo có cập nhật.
Bình thường tôi rất ít xem, nhưng hôm nay lại như ma xui quỷ khiến bấm vào.
Dòng đầu tiên – là bài đăng của Giang Băng Thanh.
Không kèm chú thích gì, có một bức ảnh.
Trong ảnh, Chu Từ Thâm đứng bên bàn thiết kế, cúi đầu chăm chú nhìn vẽ, gương mặt nghiêng hiện lên tập trung tôi đã rất lâu không thấy.
Giang Băng Thanh đứng bên cạnh anh ta, một tay thân mật đặt lên lưng ghế của anh.
Trên ngón tay trái của cô ta, đeo một chiếc nhẫn vàng hồng mảnh mai.
Còn ngón áp út của Chu Từ Thâm lại trống trơn—chiếc nhẫn cưới vốn nên nằm đó đã không cánh bay.
Thay vào đó, trên ngón anh, lại xuất hiện một chiếc nhẫn trơn cùng kiểu dáng.
Tim tôi bỗng chùng xuống.
Chiếc nhẫn đó… tôi không thể nào quen thuộc hơn nữa.
Nhiều năm trước, trong ngăn kéo sâu nhất nơi bàn việc của Chu Từ Thâm, luôn cất một chiếc hộp nhỏ.
Bên trong là cặp nhẫn trơn ấy – đã cũ kỹ, oxy hóa đến đen sì.
Một lần tôi vô tình dọn dẹp chạm vào, anh tức giật lại, sắc mặt từng khó coi đến vậy.
“Đừng đụng vào.”
Giọng nói khi đó bảo vệ, đến hôm nay, tôi mới hiểu rõ ý nghĩa.
Góc ảnh còn lộ ra một phần thiết kế, trên đó là nét bút mạnh mẽ của Chu Từ Thâm:
“Tặng Băng Thanh của tôi. Nàng thơ của tôi.”
Giang Băng Thanh.
Cái tên ấy từng là vết sẹo trong lòng Chu Từ Thâm.
Bảy năm trước, khi chúng tôi nghèo nhất, chen chúc trong căn nhà trọ bé xíu, chia nhau một gói mì ăn liền.
Anh nhận được cuộc gọi từ cô ta, rồi ngồi trong nhà vệ sinh suốt một đêm.
Sáng hôm sau, mắt đỏ hoe, anh ôm tôi, giọng nức nở:
“Cô ấy nói, người như anh đời xứng bò lăn trong bùn đất.”
“Anh hận cô ấy. Suốt đời không tha thứ.”
Sau đó, anh liều mạng leo lên, đến khi thành công, anh uống say khướt, vừa khóc vừa cười ôm tôi:
“Đồng Đồng, bây giờ thế giới đều biết Chu Từ Thâm rồi… còn cô ta thì sao?”
Khi đó tôi từng nghĩ, mình đã sưởi ấm được một tảng băng.
Không ngờ, khi băng tan, bên trong vẫn là chiếc gai nhọn ban đầu.
Cô ta vừa trở lại, anh liền hấp tấp nhặt lại chiếc gai từng đâm vào tim mình, nâng niu như bảo vật.
Còn cặp nhẫn năm xưa cô ta chê cũ, ném đi không thèm giữ, anh lại cất giữ suốt bảy năm.
Giờ thì được lau sáng bóng, đeo lại vào tay nhau như từng có khác.
Tôi nhắm mắt lại, không khóc, cũng không la hét.
cảm thấy lồng ngực nơi trái tim trống hoác, như có đó moi ra một khoảng lớn, lạnh lẽo vô cùng.
Tô Nhược Đồng tôi – cuộc đời này không người khác đem ra trò cười.
Tôi rút điện thoại ra, ngón tay dừng lại rất lâu trên một số liên lạc đã lâu không gọi.
Cuối cùng, tôi nhấn nút.
Điện thoại kết nối.
Trong ống nghe là tiếng thở , yên tĩnh.
Tôi hít một hơi, khàng cất lời:
“Ba…”
3
Khi tôi trở về nhà, trời đã tối hẳn.
Đẩy cửa vào, đèn sáng trưng, nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường.
Trong không khí mùi nước hoa ngọt gắt, xa lạ.
Chiếc vali cũ phủ bụi trong góc tủ đồ kéo ra phòng, nắp mở toang.
Bên trong lục tung.
Nằm trên cùng là kế hoạch kinh doanh đầu tiên của chúng tôi – mảnh giấy ngả vàng xé đôi ngay phần ký tên của hai người.
“Cô Tô…” – giọng dì giúp việc có phần ngập ngừng.
Tôi không quay đầu: “ động vào?”
“Chiều nay cậu chủ có về.” Bà ta cân nhắc từng chữ, “Nói là… cô Giang cần một vài đồ cũ cảm hứng thiết kế lễ cưới. Cậu chủ đích thân chọn mang đi.”
Tay tôi siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau rát.
Điện thoại trong túi rung lên.
Là Tôn Đào – kỹ sư kỳ cựu đã theo chúng tôi từ khi công ty mới thành .
Anh gửi một tin nhắn:
“Bà chủ, xem cái này đi.”
Dưới là thiết kế poster kỷ niệm 7 năm thành công ty.
Tôi nhìn thoáng qua đã thấy rõ – chính là bóng dáng Chu Từ Thâm Giang Băng Thanh đứng cạnh nhau.
Hiệu ứng sáng mờ ảo nghệ thuật, nhưng cũng vô cùng ám muội.
Bên dưới là một dòng chữ nhỏ:
“Tâm ban sơ không đổi, cảm hứng vĩnh tồn. Gửi đến nơi tất bắt đầu.”
Tôi nhìn dòng chữ ấy, chợt nhớ lại ngày đó, Chu Từ Thâm cầm nguyên mẫu sản phẩm đầu tiên, đôi mắt sáng rực nhìn tôi nói:
“Đồng Đồng, điểm khởi đầu của anh… là em.”
Tôn Đào ngập ngừng nhắn thêm:
“Phòng marketing bảo là tổng giám đốc đích thân duyệt phương án. Mấy đứa em thấy hơi… kỳ, nên nhắn một tiếng.”
Tôi thở ra một hơi:
“Cảm ơn.”
Tiếng động vang lên cửa.
Tôi ra, thấy Chu Từ Thâm đứng cửa, bên cạnh là Giang Băng Thanh.
Mùi nước hoa ngọt gắt trên người cô ta quyện hương trong huyền quan, tràn khắp phòng khách.
Chu Từ Thâm nhìn thấy tôi, mặt không chút xao động, như thể dắt một người phụ nữ khác về nhà đêm là chuyện bình thường.
“Băng Thanh có vài ý tưởng mới lễ cưới.” – Anh ta thản nhiên dặn dò dì giúp việc – “Phòng khách phía Nam dọn sạch đi. Băng Thanh lại đây luôn tiện, đỡ đi lại.”
Tôi nhìn họ, không nói gì.
Giang Băng Thanh như mắt tôi dọa sợ, nép sau lưng Chu Từ Thâm, một tay vô thức đặt lên bụng dưới.
Chu Từ Thâm tức phản ứng, nghiêng người che chắn, rồi quay lại nhìn tôi, mắt bực bội:
“Tô Nhược Đồng, em thế này sao? Băng Thanh đang ma//ng th//, em không thể hiểu chuyện một chút, nhất định mọi người khó xử à?”
Tôi nghe xong, thấy mệt mỏi.
Bảy năm rồi, anh vẫn dùng tư thế ấy bảo vệ người sau lưng mình— là người đó không còn là tôi nữa.
Tôi nhìn anh, cười.
chiếc nhẫn cưới nữ trong túi ra, tôi về phía Giang Băng Thanh.
Chu Từ Thâm tức phản đối:
“Nhược Đồng, em đừng—”
Tôi không tâm, chộp cổ tay đang rụt về của Giang Băng Thanh, mạnh đến mức cô ta thét lên một tiếng.
Tôi ép chiếc nhẫn vào ngón áp út cô ta, rồi chính vòng cứng của nhẫn điểm tựa, bẻ mạnh ngón tay ra phía !
“Rắc!”
Một tiếng giòn tan vang lên, rợn người.
Tiếng kêu của Giang Băng Thanh tức biến dạng, người ngã sụp xuống, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra.
Cô ta ôm ngón tay cong quẹo kỳ dị, tay kia bấu chặt bụng, vừa khóc vừa la:
“Đau quá… bụng tôi… con tôi…”
“Tô Nhược Đồng! Cô điên rồi!” Chu Từ Thâm hoàn toàn mất kiểm soát, đẩy tôi ra, bế Giang Băng Thanh lao ra .
Đôi mắt đỏ rực cuối cùng nhìn tôi— còn thù hận khắc cốt ghi tâm.
Tôi khép cửa lại, cách biệt toàn bộ tiếng khóc hỗn loạn bên .