Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 13

Anh cầm một chiếc túi vải lớn, trên có logo. Là chiếc túi phúc lợi mà công ty chúng tôi sẽ cấp mỗi .

Chất liệu rất chắn, đựng đồ rất tiện lợi, Tần Hướng An bình thường rất thích dùng chiếc túi này.

“Thì ra anh công ty này?”

Tống Tân đột nhiên lên tiếng.

là… Tống Tân, là nhà tôi .

9

Tôi Tần Hướng An đồng thời nhận ra điều này, bốn mắt nhìn nhau.

Cả chúng tôi đều ngầm hiểu không nói gì mà nhìn Tống Tân đang đắc ý trước , chờ anh ta nói nốt lời chưa nói hết.

người cấp thấp nhỉ? Không tôi, trọng dụng, rất nhanh sẽ lại thăng chức.”

Tần Hướng An cười không cười.

“Ồ, anh là ai ?”

Tống Tân liếc nhìn anh : “ Quốc Vĩ, anh chắn không biết đâu nhỉ? Dù sao cấp thấp anh, không có tư cách quen biết đâu.”

Quốc Vĩ, tôi Tần Hướng An đều biết— Là người phụ trách chi nhánh công ty chúng tôi.

Rất trùng hợp, lần này về làng, Quốc Vĩ đến cùng Tần Hướng An, đồng thời xử lý dự án này.

Tống Tân lại nói: “Vì nể tình cùng một làng, chỉ cần anh chịu bỏ Bạch Tố Nghi, ly hôn với cô , tôi sẽ anh tổng giám đốc , biết đâu anh nói thêm vài câu tốt đẹp, người ta sẽ trọng dụng anh, đến lúc lương anh có thể tăng gấp mấy lần, chắn anh phải vội vàng cảm ơn tôi .”

Những lời này nghe thật quá tự tin, vì tôi nói trước: “ thì chúng ta phải tổng giám đốc trong lời anh nói trước đã chứ? Ai biết anh có lừa người không?”

Anh ta thay đổi sắc , thể đã cược một hơi. Sau quay nhìn về phía bốt điện thoại.

, tôi sẽ người tổng giám đốc …”

Anh ta đi bước về phía bốt điện thoại.

Không biết nghĩ đến điều gì, bước chân dừng lại, quay nhìn tôi Tần Hướng An.

Nụ cười trên có chút khó chịu.

ở đây thì tính là gì?”

“Tôi hẹn người đến làng, để bà con lối xóm đều chứng kiến lớn thành phố, người thấy sao?”

Tôi Tần Hướng An nhìn nhau, đồng loạt gật .

.”

10

Chúng tôi Tống Tân lần lượt trở về làng.

Dù sao chúng tôi có xe, Tần Hướng An đặc biệt thân thiện hỏi họ có muốn đi chung không.

Tống Tân từ chối: “Tôi ghét nhất những người phù phiếm.”

Vừa nói, anh ta cố gắng mở cửa xe.

Tần Hướng An trực tiếp khóa chặt cửa xe, quay nhìn tài xế đứng ngoài cửa sổ xe.

“Không cần anh đưa chúng tôi đi , ngày nay anh vất vả , cứ về khách sạn nghỉ ngơi trước. Tiểu Trình tỉnh dậy, anh bảo cậu ta lái xe đến làng đón chúng tôi, vừa hay trong làng có một số đồ cần mang đi, một chiếc xe không đủ chỗ.”

Tài xế gật , quay người vào khách sạn.

Tần Hướng An đạp ga một cái, phun vào Tống Tân một làn khói bụi.

Sau khi đến làng, rất lâu Tống Tân Chu Hành Tuyết mới đến.

“Tại anh , chút tiền lương không biết bao giờ mới mua xe, xe ở thị trấn lâu , chân em mỏi chết !”

“Em tưởng anh muốn à, ai biết cái xe nát này lâu mới đến.”

người lẩm bẩm, trách móc lẫn nhau.

đến khi nhìn thấy tôi Tần Hướng An, mới ngừng cãi vã, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.

Tống Tân nhìn tôi nói: “Tố Nghi, tôi sẽ em thấy vẻ nịnh nọt Tần Hướng An.”

Tôi gật , thật rất tò mò.

Dù sao người này vốn dĩ rất cứng .

Ngoài chuyện trên giường, tôi thật không muốn anh nịnh nọt tôi, tôi thực chưa từng thấy anh nịnh nọt ai khác .

Tống Tân lại nhìn những người dân làng đang dần tụ tập, lớn tiếng nói: “ tôi nói ở đây núi non sông nước hữu tình, muốn đến xem một chút, là người có tiền thật ! Ồ, đúng , Tần Hướng An công ty chúng tôi, chỉ là thân phận thấp hơn một chút, là cấp thấp, chưa lớn bao giờ. mọi người có thể giúp anh ta nói vài câu tốt đẹp, để anh ta thăng chức!”

Người trong làng không biết những chuyện vòng vo này. Chỉ biết nói nhiều lời hay, làng sẽ có thêm mấy trẻ tuổi tài năng, lập tức vỗ ngực cam đoan.

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ nói tốt Hướng An.”

“Tống Tân anh đúng là người tốt, tự mình kiếm nhiều tiền, không quên giúp đỡ bà con lối xóm.”

“Nếu bố mẹ anh sống, chắn sẽ rất vui.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương