Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Có chuyện… ra, sẽ có người… hoặc thứ gì … nghe .”
Sau đêm nhận được mảnh giấy “Giờ tới lượt tụi tao nhìn”, tôi không dám soi gương thêm lần nào nữa.
Tôi dùng điện thoại để trang điểm, tránh nhìn bất kỳ bề mặt phản chiếu nào phòng.
Nhưng … bắt có dấu hiệu lạ.
bỏ ăn, bỏ ngủ. Ngồi bó gối góc giường, mắt lờ đờ nhìn vào bức tường phía gối. Cứ thỉnh thoảng lại thầm:
“Nó nhìn kìa… đừng quay lại… đừng quay lại…”
👁️ Góc tường có gì?
Tôi thử ngồi đúng vị trí hay ngồi.
Từ có thể nhìn góc tường sát trần – nơi ánh đèn không chiếu tới.
Khi tôi nhìn vào … tôi gì chuyển động.
Không chuột. Không bóng.
thứ mắt người, mở ra bóng tối… vụt tắt.
Tôi hét lên.
lập tức lao đến, bịt miệng tôi lại.
“Không được để nó mày . mày phản ứng… nó sẽ tìm mày trước.”
🔇 Sự im lặng của
lần tiên nhiều vậy.
Tôi kéo ra hành lang, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Mày chuyện gì xảy ra đúng không? Mày ở phòng này! Mày này thật…”
im lặng rất lâu. cuối cùng, :
“Tao ở đây từ năm ngoái. Căn phòng này… có 4 người. người mất tích. Hai người lại… mất trí. Tao người duy nhất chuyển đi kịp.”
“Vậy sao quay lại?!”
“Vì người ta ép tao trở về. Ký túc chỉ dư duy nhất phòng này. Tao không có lựa chọn.”
“ ?”
“Không do sinh viên viết. Tao … có đêm, mực đỏ tự hiện lên chữ… có viết không khí.”
Tôi rùng mình.
“Vậy cái gì ở phòng?”
nhìn thẳng vào mắt tôi, lần tiên lộ vẻ sợ hãi thực sự.
“Tao không dám gọi tên nó. Nhưng có … mà không dám viết ra.”
“ gì?”
thầm:
“Đừng ra điều nó không muốn nghe.”
“ mày kể lại gì … mày cố gắng nhờ người ngoài giúp… nó sẽ . Và nó sẽ ghé tai mày trước khi ra tay.”
🪞 Gương nứt thành hình miệng người
Tối hôm , gào lên giữa đêm:
“NÓ VỚI TÔI ! NÓ !!”
Tôi bật dậy, lao đến giường . co giật, mắt trợn ngược, miệng lắp bắp:
“Tao không vi phạm gì mà! Tao không vi phạm mà!!!”
Tôi định gọi cấp cứu túm c.h.ặ.t t.a.y tôi, thầm:
“Đừng gọi. Không lên phòng 412 lúc sau 12 giờ đêm. Họ được dặn .”
Tôi quay lại… gương phòng vỡ hoàn toàn, vết nứt xếp thành hình cái miệng cười.
Sáng hôm sau, … không nhớ gì cả.
tỉnh bơ rằng:
“My dọn ra ngoài mà, không?”
không nhớ có người tên My phòng. Cũng không nhớ chuyện tiếng gõ cửa, hay giấc mơ.
Ký ức của bị cắt bấm “xóa đoạn”.
Tôi nhìn lại bản dán trên tường.
Dòng số 6 – “Không được gọi tên người biến mất” – mờ đi bị tẩy, và dòng mới dần hiện ra bằng mực đỏ:
7. người bắt quên, người lại nhớ.