Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

8.

Sau khi đám đông tản đi, tôi định về nhà, cúi đầu xuống thì thấy một chiếc giày.

Đó là giày Trương, chắc là do ấy vô tình rơi trong giằng co.

Thế là tôi nhặt chiếc giày lên và đi thẳng đến nhà Trương.

bước sân, Trương đang vác Trương trói trên vai.

“Thiên Tục, đợi một lát, đưa trong nhà trước .”

“Vâng Trương.”

Miệng tôi đáp , nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra, Trương đang vác lộn đầu xuống đất, đột nhiên ngẩng đầu lên, một cách ma quái với tôi.

Ánh mắt ấy trong veo, hoàn toàn không giống dáng vẻ phát điên.

Nhưng ngay giây tiếp theo, khi ấy vác trong nhà, lại vang lên tiếng la hét điên cuồng ấy.

Chẳng lẽ rồi là ảo giác tôi?

9.

Tuyết miền Bắc rất dày, cả mùa đông không tan hết.

những ngày tuyết rơi, đường rất khó đi.

Đường ray xe lửa tuyết sẽ trở nên đặc biệt trơn trượt.

Hôm nay, khi tôi đi ngang qua đường , tôi lại nhìn thấy ông mặc áo xanh đó.

Có lẽ ông ta rơi thứ đó, đang ngồi xổm trên tà vẹt đường ray cúi đầu tìm kiếm.

Tôi vốn định nhắc nhở ông ta, thực ra ngồi xổm đó rất nguy hiểm.

Những người sống đây đều , tàu hỏa chạy rất nhanh.

Có khi đợi đến nghe thấy tiếng động rồi ngẩng đầu lên, thì tàu hỏa ngay trước mặt rồi.

Nhưng tôi còn chưa kịp la lên, thì chân lảo đảo, ngã nhào ra đất.

định đứng dậy, một bàn tay đột nhiên đưa ra trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, hóa ra là ông mặc áo xanh đó.

Tôi nắm lấy tay ông ta đứng dậy, trong lòng cảm thấy rất lạ.

Rõ ràng nãy ông ta ngồi xổm rất xa, sao chân lại nhanh đến vậy.

Cứ như để xác thực sự nghi ngờ tôi, sau khi kéo tôi đứng dậy, ông ta không nói một , quay người bỏ đi.

Nhưng chân ông ta đi lại khập khiễng, bước đi rất chậm.

“Ông ơi…” Tôi không nhịn gọi ông ta lại.

“Cháu cảm ơn ông.”

Ông ta dừng lại, vẫn quay người lại nhìn tôi.

Không vì quá lạnh không, ngay cả động tác khóe miệng ông ta nhếch lên cũng chậm chạp và cứng đờ.

Sau đó, tôi nghe thấy ông ta nói với tôi một cách u ám:

“Tuyết trơn đường trượt, đi chậm thôi, hôm đó ông cũng đ.â.m c.h.ế.t như vậy.”

10.

Tôi chạy một mạch về nhà, trong tiết trời âm ba mươi mấy độ, người tôi lại ướt đẫm mồ hôi.

Đúng vậy, tôi nhớ ra rồi.

Áo sơ mi màu xanh, quần dài màu đen, có một vết bớt màu nâu phía dưới bên trái môi.

Điều này giống hệt với mô tả trong thông báo nhận dạng t.h.i t.h.ể ông .

Tôi ma rồi!

chạy đến cửa nhà, đúng tôi mợ tôi đẩy cửa ra nhà tôi.

thằng bé này, sao thế, luống cuống vậy?”

Mợ tôi đưa tay lên lau mồ hôi trên trán tôi.

“Mẹ đâu rồi ạ?”

Mợ tôi thở dài.

nãy mẹ chóng mặt dữ dội, nên đi ngủ rồi.”

“Lại tức giận mà ốm ạ?” Tôi hỏi.

Mợ tôi gật đầu.

khi Trương phát điên, không hiểu sao lại có những bàn tán về gia đình tôi.

Dù sao thì việc Trương ngày nào cũng ngồi xổm ngoài bức tường nhà tôi mà khóc, chuyện này nói thế nào cũng có vẻ lạ.

Có người nói nhà tôi đào một giếng trước nhà, phạm nhà họ Trương sân trước.

Có người nói liễu trước nhà tôi không tốt, liễu thuộc âm, nhưng lại giữ đất.

Vì vậy, liễu giữ đất cho nhà tôi, còn âm khí thì chảy sang nhà họ Trương sân trước.

Thậm chí có người còn nói, có khi ngay cả cậu tôi cũng là do nhà chúng tôi mà chết.

Dù sao thì nhà chúng tôi họ Phương, Phương đó có thể phạm người khác là chuyện bình thường.

Những này không xuất phát đâu, nhưng cuối cùng đều truyền đến tai mẹ tôi.

Tức đến mức mẹ tôi muốn tìm người chặt đó đi.

Nhưng mợ tôi lại khóc.

“Tiểu Hà à, này không thể chặt đâu.”

này là anh em trồng, là kỷ vật duy nhất anh ấy để lại cho người góa phụ tội nghiệp như tôi.”

Mẹ tôi nghĩ lại cũng đúng.

Với lại không chịu khi thấy mợ tôi khóc, đành thôi.

Nhưng cứ vài ngày, lại có những nói khó nghe hơn truyền đến.

Mẹ tôi tức rồi lại tức, không có chỗ để xả, rất dễ sinh bệnh.

11.

Trước tình hình này, tôi cũng không dám để mẹ tôi lo lắng thêm.

Chuyện ông mặc áo xanh, tôi đành im lặng.

Nhưng trong lòng tôi thực sự rất lo lắng, trong nói chuyện với mợ, tôi giả vờ vô ý nhắc đến.

“Mợ ơi, trong trường hợp nào thì người mới có thể nhìn thấy người khuất ạ?”

Tay mợ tôi đang khâu vá khẽ run lên.

“Trẻ , hỏi chuyện này !”

Tôi vội vàng che đậy.

“Không có đâu ạ, ông bạn mất rồi, nó rất buồn, nói là nếu có thể ông thêm lần nữa thì tốt quá.”

“Ồ.”

Mợ tôi gật đầu: “Đúng là một đứa trẻ hiếu thảo.”

Một sau, mợ đột nhiên nói:

“Nghe nói, người có xương dị thì có thể nhìn thấy người chết.”

“Xương dị là ạ?”

“Mợ cũng không rõ lắm.” Mợ tôi cắn đứt sợi chỉ trên tay.

“Chắc là có một xương nào đó mọc không giống với người khác thôi.”

Tôi nghe xong có chút thất vọng.

“Xương mọc ra cơ thể sao ạ!”

Mợ tôi .

“Chứ còn nữa?

“Chẳng lẽ lại giống như thứ đồ chơi nhỏ mà đeo trên cổ à?”

Tôi nhếch miệng .

Chuyện nhặt xương nhỏ, mẹ tôi dặn không nói với ai.

Trong lòng tôi cũng lờ mờ đoán xương này có thể có vài điều lạ.

Đương nhiên không dám nói bừa.

12.

Xương dị!

Chẳng lẽ thứ tôi nhặt là một xương dị sao?

Tôi chợt nhớ lại chuyện hồi nhỏ, mẹ tôi khăng khăng đòi vứt xương này đi.

điều đó không?

Nhưng sao lại ?

Tôi cố gắng nhớ lại, trước lần đầu tiên mẹ tôi lấy đi xương nhỏ, xảy ra chuyện .

Thế là tôi nhớ đến người đàn ông đó.

Người đàn ông lạ mặt nhưng lại tên tôi, xuất hiện trong sân nhà cậu mợ.

Kết hợp với ông mặc áo xanh.

Một suy đoán trong lòng khiến tôi rùng mình.

Tối hôm đó, tôi có một giấc mơ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương