Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thấy con gái như vậy, lòng tôi nghẹn lại, nhưng vẫn cố giải thích:
“Con này mẹ cố ý không làm thịt, sợ làm sớm không còn tươi, mẹ tính làm tại chỗ, cho mấy đứa ăn được vị ngon nhất.”
“Còn rau này cũng không bẩn đâu, đều là rau nhà trồng, rất tươi đấy.”
Nói được nửa chừng, tôi nhìn đống lông rơi đầy đất, định vào bếp kiếm dọn sạch.
“Bà thông ơi, cái nào sàn vậy? Tôi chỗ này cho sạch.”
Tôi cười hỏi bà thông và con rể câu, nhưng cả buồn đáp. Con rể quay mặt nhìn ngoài cửa sổ, còn bà thông cúi đầu tiếp tục nhai hạt dưa.
Tôi đành tự mình với tay lấy đại một chiếc ở giá bên cửa bếp, vừa định ngồi bà thông đột nhiên “ối” một tiếng, bước nhanh đến, giật phắt cái từ tay tôi:
“Cái này không phải sàn, đây là bàn, bà lại dùng bừa thế được?”
Nói rồi, bà quay vào phòng tắm lôi một cái khác, ném chân tôi:
“Bà dùng cái này .”
Tôi ngẩn nhìn con gái, sự sốt ruột mắt cùng vẻ che chở chồng khiến lòng tôi lạnh hơn cả lời mỉa mai của thằng rể.
Thấy tôi không nói gì, ánh mắt con bé dừng lại trên đám gà và buộc dây bên chân tôi, nói cũng dịu đôi chút:
“Mấy rau này nếu mẹ muốn cứ , nhà con cũng không thiếu, gà với mẹ lại, thịt cầm quê ngon lắm, mai con hầm canh cho Hạo Hạo bồi bổ.”
Nói xong, đưa tay định lấy dây cỏ tay tôi.
Tôi theo phản xạ lùi lại một bước tránh bàn tay con gái:
“ không ưa mấy món này vừa hay, cái gì cũng đừng lấy, mẹ hết .”
Thằng rể thấy vậy càng cười nhạt, vẻ mặt đầy mỉa mai:
“Được được được, hết , phải chỉ là vài con gà con rách nát thôi ? Ai mà thiếu mấy này chắc?”
Con gái cũng nhíu mày, điệu lại trầm :
“Mẹ, mẹ cứ cố chấp vậy? Vì mấy này mà gây khó xử có đáng không? Hạo Hạo còn đang ngủ phòng, mẹ không thể con yên được chút à?”
Lời con gái như nhát dao cắt đứt hoàn toàn chút hy vọng cùng tôi dành cho .
Tôi không nói gì, cũng muốn tranh cãi nữa, xách đồ quay bước khỏi cửa.
đến dưới khu chung cư, tôi lấy điện thoại , ngón tay vì lạnh mà cứng đờ, bấm mấy lần mới gọi được cho con .
Vừa “alo” một tiếng, cổ họng tôi nghẹn lại, không nói được lời nào.
Con tôi càng lo lắng: “Mẹ, lẽ mẹ ta làm khó dễ rồi à? Mẹ cứ đứng yên đó, con với Vân Vân đến đón mẹ ngay.”
Cúp máy xong, tôi ôm lấy cái giỏ tre ngồi bệ đá trước cổng khu chung cư, gió lạnh quất thẳng vào khiến tôi run cầm cập.
Tôi cứ ngỡ sẽ phải chờ con cái lạnh tiếng đồng hồ, không ngờ mới hơn năm mươi phút, thấy xe con tôi lao tới.
Xe còn chưa kịp dừng hẳn, con dâu tôi mở cửa lao , chạy nhanh phía tôi, dúi cái bình giữ nhiệt vào tay tôi:
“Mẹ, mẹ uống ngụm nước nóng , con sợ mẹ sốt ruột nên chạy hơi nhanh, nhưng mẹ yên tâm, không vượt tốc đâu.”
Con tôi không nói một lời, lập tức đỡ lấy đồ tay tôi, nhíu mày hỏi:
“Mẹ, mấy này phải mẹ cất công chuẩn cho em gái con ? lại nguyên vẹn thế này?”
Tay tôi cầm lấy bình nước khẽ run, cũng nghẹn ngào:
“ … chê đồ của mẹ.”
Sắc mặt con lập tức sầm , con dâu đỡ tôi xe, dịu dàng an ủi:
“Mẹ đừng vội, từ từ kể con nghe.”
Ngồi chiếc xe ấm áp, nhìn ánh mắt lo lắng của đứa, cảm xúc dồn nén suốt cả ngày cùng cũng vỡ òa.
Tôi kể hết những chuyện xảy từ đầu đến , không sót một chữ.
Nghe xong, con tôi đập mạnh vô lăng, tức đến run :
“ quá đáng thật rồi!”
“Mẹ đội mưa đến tận nơi, biết bao nhiêu ngon lành, những không tiếp đón đàng hoàng, lại còn mẹ coi thường thế này, có còn là con không?”
Con dâu ngồi ở ghế phụ, tức đến mức ngực phập phồng, liền rút điện thoại bấm số con gái tôi.
Chuông reo suốt nửa phút không ai bắt máy.
Con bé cắn răng gọi lại, lần , lần ba… đến lần mười , cùng bên kia mới bắt máy, con gái tôi uể oải vang :