Giới thiệu truyện

Khi tham gia buổi đánh giá xét duyệt sinh viên nghèo, Tống Hủ ngồi ngay hàng đầu.

Tôi vừa nói xong hoàn cảnh khó khăn của gia đình, anh ta liền chỉ vào đôi giày của tôi:

“Giày năm nghìn tệ, sinh viên nghèo mà đi nổi à?”

Chỉ vì câu nói ấy, khoản trợ cấp hai nghìn tệ thuộc về tiểu thư nhà giàu trong lớp.

Ngay lập tức, tôi bị gán nhãn là người hám hư vinh, là kẻ đào mỏ.

Nhưng đôi giày đó chính là Tống Hủ tặng tôi.

Anh ta rõ ràng nói mua ở vỉa hè.

Sau đó, Tống Hủ chỉ đưa tôi một tấm thẻ ngân hàng:

“Em biết rồi đấy, anh và Giảo Giảo lớn lên cùng nhau.”

“Cái túi của cô ấy là hàng giới hạn, muốn mua phải kèm thêm ba trăm nghìn tệ hàng khác. Cô ấy còn thiếu hai nghìn, nhất định đòi tự mình kiếm cho đủ.”

Tôi không nói gì, anh ta lại cúi sát đến gần:

“Còn mật mã thẻ, tối nay đến nhà anh, anh nói cho em biết nhé.”

Tôi né đi, không để lộ cảm xúc:

“Thôi đi.”

Anh ta sững người một thoáng:

“Thôi là sao?”

Tôi cúi đầu, giấu đi nước mắt nơi khóe mắt.

“Tống Hủ, tôi nói là… chúng ta thôi đi.”

“Đến đây là kết thúc.”