Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
phố đêm bức tranh dát vàng đèn. toà ốc rực rỡ nối nhau chuỗi ngọc kéo dài vô tận. tầng nhất của khách sạn Tường Vân, nơi đèn pha lê lấp lánh phản chiếu dải ruy băng trắng bạc, một buổi tiệc nhật tổ chức xa hoa đến mức bất kỳ bước phải sững sờ.
Nhưng Khánh An – chủ nhân của buổi tiệc – chỉ lẽ bên cửa kính, tay cầm ly rượu vang chưa uống quá một ngụm, nhìn xa xăm phía đường chân trời.
Cô khoác người chiếc váy lụa trắng thanh nhã, tóc búi , đôi môi chỉ điểm nhẹ sắc hồng. Mọi chi tiết đều thiết kế để tôn lên vẻ thanh thoát, quý phái của một tiểu thư danh giá. Nhưng phía sau vẻ ngoài hoàn hảo là một cô cô đơn đến tê dại.
Kể từ khi ra, Khánh An luôn là “ cưng của tập đoàn Tường Vân”. Một người hoàn hảo đến mức chẳng dám chạm . Học giỏi, đẹp nết, xinh người, lại xuất thân giàu , quyền lực – cô là hình mẫu lý tưởng trong mọi nhìn. Nhưng điều đó khiến cô trở một “tượng đài” quá , quá xa, khiến người trai đến gần đều lần lượt rút lui.
Khánh An quen với sự đơn độc. Nhưng điều cô không quen… là cảm giác bị mắc kẹt trong một chiếc khung kính – đẹp đẽ, lộng lẫy, nhưng lạnh lẽo không lối ra.
Từ bé, cô thích đọc tiểu thuyết. câu chuyện tình yêu cổ tích luôn là nơi cô trốn khi mỏi mệt. Cô nghĩ: “Chắc chắn ở đâu đó đời này, sẽ một người yêu mình say đắm các nam trong truyện.” Nhưng 23 tuổi rồi, vẫn chẳng cả.
đúng ngày nhật tuổi 23 – khi Khánh An vẫn đang tự hỏi liệu mình đang mơ mộng quá đỗi – số phận lại gõ cửa bằng một câu chuyện… đậm chất tiểu thuyết, nhưng không phải theo cách cô mong.
Tiếng micro vang lên khiến khán phòng dần im . sân khấu, ông Tường – cha của Khánh An – cạnh vợ mình, nắm tay bà một cách củng cố sự long trọng cho lời nói tiếp theo:
“Thưa quý vị, hôm nay là ngày rất đặc biệt với gia đình tôi – nhật duy nhất, Khánh An. Nhân dịp này, tôi xin công bố một điều mà cả hai bên gia đình giữ kín bấy lâu…”
Không khí đi một nhịp.
“Khánh An Phan Luân – trai trưởng tập đoàn Phan Vũ – hai gia đình định hôn từ khi còn nhỏ. hôm nay, nhân dịp nhật bé, tôi xin phép thức xác nhận hôn ước sẽ thực hiện trong thời gian tới.”
Cả khán phòng vỡ oà. Người chúc mừng, người thầm ghen tị, người lén đưa phía Khánh An để dò đoán biểu cảm.
Còn cô – chỉ người.
Không phải vì sốc. Mà là vì… ngỡ ngàng hạnh phúc.
Từ bé, cô mơ một “duyên trời định”. giờ đây, người – một người đàn ông chọn sẵn cho cô – lại mang tên Phan Luân, người thừa kế trẻ tuổi nổi danh với trí tuệ lẫn ngoại hình, là đối tượng trong mộng của biết bao cô .
Khánh An đọc báo. Nghe trong bữa tiệc của giới thượng lưu. Biết rằng là hình mẫu “CEO lạnh lùng – thiên tài tài ” trong lòng hàng vạn cô trẻ.
giờ… là vị hôn phu của cô.
Khánh An không kiềm một nụ cười nhẹ hiện lên môi. Đôi lấp lánh niềm hy vọng – một thứ cô chưa dám đặt bất cứ suốt 23 năm qua.
Tình yêu của cô… cuối cùng bắt đầu rồi sao?
Trong một góc khuất của sảnh tiệc, một người đàn ông , tay đút túi quần, nhìn phía cô mặc váy trắng đang mỉm cười sân khấu.
Gương mặt tuấn, sống mũi , sâu nhưng lạnh băng. Không chớp. Không cảm xúc.
Phan Luân.
Không biết trong tim lúc đang nghĩ gì.
Nhưng nếu gần sẽ nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ:
“Lại thêm một rắc rối nữa.”