Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

11

Không ngờ mới qua ngày thứ ba của thời gian chờ ly hôn,

cụ Lục đã phải đưa vào phòng cấp cứu.

Tôi vội vã đến bệnh viện.

anh em Lục Vân Hy mặt mày căng thẳng,

Liễu Vi Vi thì khóc đến mức không thốt nên , liên tục xin lỗi.

nhưng 

không ai thèm nhìn cô ta một cái.

Lục Vân Hy thấy tôi đến, đưa tay :

Nguyện…”

Giọng anh mang theo vài phần yếu đuối rõ rệt.

Tôi hơi sững người.

Từ trước đến anh luôn là kẻ đứng trên cao,

Tôi chưa thấy anh có biểu cảm như .

Tôi bước qua anh.

Bàn tay anh lơ lửng giữa không trung, rơi vào khoảng trống.

Tôi quay sang hỏi Lục Vân :

“Đã xảy chuyện gì?”

Lục Vân khoanh tay, liếc phía Liễu Vi Vi, giọng đầy khinh bỉ:

“Cô ta đem chuyện người ly hôn đến trước mặt nội,

lại còn cầm ảnh chụp thân mật với Lục Vân Hy hỏi  

liệu cô ta có phải người xứng đáng hơn làm cháu dâu trưởng nhà Lục?”

“Kết quả là… bị tức đến ngất xỉu.”

Tôi nhìn Liễu Vi Vi và Lục Vân Hy, chỉ biết cảm thán:

Quả thật… cạn .

Lục Vân Hy vội vàng nắm chặt cổ tay tôi, mắt đầy đau khổ:

“Anh sẽ không cưới cô ta!”

Liễu Vi Vi sốc đến trợn mắt há mồm:

“Tại ? Rõ ràng là anh đã ngủ với em văn phòng!

Còn em mà anh ly hôn với con tiện nhân kia!

lại không cưới em?!”

Lục Vân cười lạnh, quay sang với tôi:

“Đoán chừng lại là một màn kịch cũ:

chuẩn bị sẵn phóng viên,

gài bẫy anh trai tôi bị chụp ảnh mập mờ,

rồi dùng danh tiếng nhà Lục uy hiếp ép cưới.”

Nhà Lục có anh em.

Cả đều bị cùng một người phụ nữ giăng bẫy  bằng cùng một thủ đoạn.

Liễu Vi Vi rít lên, nước mắt giàn giụa:

“Chỉ tôi chọc giận khiến ngất thôi mà?!

Tôi có khiến chết !

ai cũng đối xử với tôi như ?!”

Lục Vân Hy vung tay tát Liễu Vi Vi một cái.

“Liễu Vi Vi, trước đây là tôi quá dung túng cô rồi.”

Ngày xưa, cô hoạt bát đáng yêu, đôi khi cáu kỉnh một chút lại càng thêm sinh động.

Cô là gam màu sống động duy nhất cuộc sống tẻ nhạt của anh.

Anh sẵn sàng đối xử tốt với cô, sẵn sàng mọi điều đẹp đẽ trên đời bù đắp cho sự rực rỡ của cô .

nhưng, từ khi người lượt lập gia đình,

anh đã dần thu lại sự đặc biệt dành cho cô.

Nhưng mỗi thấy cô khóc,

anh lại phá vỡ giới hạn của mình, hết này đến khác đứng phía cô.

Anh tự lừa mình dối người rằng 

anh làm giữ hòa khí nhà, “trả lại công bằng”.

Hết này đến khác tha thứ,

đổi lại là sự ngông cuồng không kiêng nể gì của cô ta.

anh nhận  anh đã sai rồi.

Đèn phòng phẫu thuật vụt tắt.

Bác sĩ bước , giọng đầy tiếc nuối:

“Chúng tôi đã cố hết sức, nhưng bệnh nhân không qua khỏi.”

anh em Lục Vân Hy – Lục Vân đều đổ gục xuống đất, mắt đầy tang thương.

Liễu Vi Vi sợ hãi đến trợn tròn mắt.

Chỉ có tôi là giữ được sự bình tĩnh,

theo dặn của bác sĩ, bắt đầu lo liệu hậu sự cho cụ Lục.

Ngày hạ táng, trời lất phất mưa.

Tôi đã xoay như chong chóng mấy ngày liền,

đợi lễ tang kết thúc là chuẩn bị rời .

Nhưng 

Lục Vân Hy từ phía ôm chầm lấy tôi.

“Giang Nguyện, đừng rời xa anh… được không?”

“Anh mất rồi, anh không thể mất em nữa…”

Tôi cảm nhận được giọt nước nóng hổi rơi lên gáy.

Những ngày qua, Lục Vân Hy luôn trầm mặc, lạnh lùng,

khi Lục Vân thì khóc như mưa mỗi ngày,

khiến tôi cứ nghĩ 

có lẽ anh không quá đau lòng.

Một lúc lâu , tôi khẽ thở dài:

“Lục Vân Hy, giữa chúng ta… không cần phải này nữa.”

Anh như bừng tỉnh, vội vàng giải thích:

“Anh với Liễu Vi Vi thật sự không có gì cả!

Hôm văn phòng, là cô ta cởi đồ lao vào anh trước,

anh còn chưa kịp đẩy thì đã bị chụp ảnh!”

“Anh chưa bao … thật sự muốn ly hôn với em.”

Nếu thật sự muốn đối phó với Liễu Vi Vi, Lục Vân Hy có hàng trăm cách.

Nhưng anh lại lựa chọn chiều theo ý cô ta 

Lý do phía , tôi không muốn truy hỏi nữa.

Tôi nhìn anh, giọng bình tĩnh:

“Lục Vân Hy, đối với anh… tôi có quan trọng đến , đúng không?

Tôi chỉ là người mà Liễu Vi Vi tiện tay chỉ định làm vợ cho anh mà thôi.”

Nghe đến đây, tay anh khẽ run lên.

Tôi liền nhân cơ hội gỡ khỏi vòng tay anh, lùi lại.

mắt anh né tránh, không dám nhìn tôi 

rõ ràng không ngờ tôi đã biết sự thật này.

Tôi không quay đầu lại, thẳng thừng rời .

, anh có gọi điện, nhắn tin cho tôi.

Tôi chỉ trả đúng một câu:

“Ngày 13 tháng 9, nhớ đến Cục Dân Chính.”

Hôm , anh đến đúng hẹn.

Vừa định mở miệng  tôi đã lạnh nhạt ngắt :

“Tổng giám đốc Lục, nếu còn dây dưa thì thật sự không đẹp mặt .”

“Chúng ta chia tay hòa bình, được không?”

Lục Vân Hy nhìn tôi chằm chằm, cố tìm một điều gì mắt tôi.

Cuối cùng, anh cúi đầu, mắt lộ rõ vẻ thất vọng:

“Lấy nhau lâu như , em chưa đòi hỏi gì anh.

Nếu em thật sự muốn ly hôn… thì anh chấp nhận.”

Tôi cầm trên tay tờ giấy ly hôn vừa được in , cười rạng rỡ.

Lấy Lục Vân Hy  tôi hạnh phúc.

Rời xa anh  tôi cũng muốn được hạnh phúc.

Tôi vui vẻ bước , không nhận  

phía , anh đứng yên bất động nhìn theo bóng lưng tôi.

Thật lâu… không một .

12

Lục Vân Hy còn hào phóng hơn tôi tưởng.

Không chỉ cho tôi cổ phần, mà còn tặng thêm kha khá tài sản cố định.

Ly hôn xong, tôi chẳng dám nhà.

Ba mẹ tôi mà biết tôi đã ly dị được anh rể kim cương kia, chắc sẽ lải nhải tới mòn lỗ tai mất.

Tôi dứt khoát nghỉ việc, mua luôn một hòn đảo vô danh Đại Tây Dương, chuẩn bị hưu sớm.

Tôi vốn chẳng có chí tiến thủ gì cho cam.

Chỉ thích những ngày tháng được nằm dài mà tiền cứ ào ào đổ  như mới gọi là sống.

Lục Vân với tôi, cậu đã tiếp quản công ty của nhà Lục nước ngoài.

Gia đình của Liễu Vi Vi thì bị anh cậu làm cho phá sản, còn cô ta cũng bị kiện.

Dù không phải tù, nhưng bồi thường một khoản không nhỏ.

Chuyện anh em nhà Lục cùng ly hôn một lúc đã khiến Tập đoàn Lục thị rơi vào khủng hoảng truyền thông.

Nghe mà tôi giật cả mình.

thật, số những người ly hôn rồi mà vẫn thật tâm mong chồng cũ sống tốt, chắc tôi là số một.

tôi vẫn còn trông mong vào khoản chia cổ tức từ Lục thị mà!

May mắn là, Lục Vân Hy đã xoay chuyển được tình .

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Ba năm , quá rảnh, tôi quyết định phát triển hòn đảo thành khu du lịch.

Người tới đông, náo nhiệt hơn hẳn.

Tôi nắm tay một bé chó con đáng yêu, vừa dạo ven bờ biển, thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Lục Vân Hy.

Bên tai vang lên giọng anh yếu ớt:

Nguyện… anh bị ung dạ dày rồi.”

Tôi sững người, giọng bất giác cao hẳn:

“Cái gì cơ? lại bị ung ?”

Giọng anh chợt kích động:

Nguyện… em vẫn quan tâm đến anh đúng không…”

Tôi lập tức cắt ngang:

… anh có sống nổi không? Đừng có ung mà ảnh hưởng tới doanh thu công ty đấy nhé!

Không biết Vân bây trưởng thành tới rồi  anh mà chết thì cậu ta có gánh nổi mớ tài sản nhà Lục không?”

Phía bên kia im lặng hồi lâu,

rồi vang lên một tiếng cười khẽ, xen lẫn chút tự giễu:

“Yên tâm , tôi sẽ không chết .”

Tôi thở phào nhẹ nhõm:

thì tốt. Bệnh gì cũng được, miễn là anh đừng chết!”

Giọng Lục Vân Hy khẽ nghẹn lại:

“Giang Nguyện… Anh biết, chuyện năm xưa là lỗi của anh.

Anh thật sự sai rồi, nhưng anh đã thay đổi.

Em không thể… nhìn anh thêm một ?”

Tôi đáp, giọng bình thản:

“Thì chứ?”

Ngày , mắt tôi chỉ có mình anh,

nhưng mắt anh khi lại đang dõi theo một người khác.

Chúng tôi nhìn phía nhau,

nhưng mắt … chưa bao thật sự giao nhau.

“Anh cứ dưỡng bệnh cho tốt ,

bạn trai tôi đang gọi.”

rồi, tôi chạy phía chú chó nhỏ đang ngồi trên bãi cát.

Giống hệt như năm nào, tôi chạy phía thứ sáng lạnh lẽo mà mình ngỡ là ấm áp.

-Hết-

Tùy chỉnh
Danh sách chương