Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Cha mẹ phá sản, gả tôi cho một gã ông thô kệch dưới quê.

Tôi khẽ chạm lên khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ:

“Đừng khóc, xót lòng.”

Về sau, trong căn phòng trọ tối tăm, người ông áp sát tôi, cũng nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt tôi đang đẫm nước mắt:

“Đừng khóc, anh đau lòng.”

1

năm mười tám tuổi, tôi là cô tiểu thư được cưng chiều nhất nhà họ Thẩm trong giới Kinh thành.

Cho đến Thẩm Du Nhã xuất hiện, mọi giấc mơ của tôi hoàn toàn sụp đổ.

đó, tôi trở thành nuôi không hề có bất kỳ quan hệ máu mủ .

Tất cả mọi người, kể cả cha mẹ tôi, đều thay đổi thái độ một cách chóng mặt.

Mẹ tôi khóc lóc kể rằng họ đã nợ Thẩm Du Nhã quá nhiều.

là, nhà họ Thẩm phá sản, họ liền gả tôi cho người duy nhất chịu giúp đỡ họ – nhà họ Cố.

Điều kiện là, tôi gả cho cậu cả nhà họ Cố – Cố Chiêu – theo hôn ước nhỏ.

Ai ở giới Kinh thành mà chẳng biết, cậu cả nhà họ Cố chính là đứa bị ghét bỏ nhất nhà họ.

Thậm chí trong mắt ông cụ Cố, anh ta là một vết nhơ, là đứa bị chán ghét đến cực độ.

vậy, ngay Cố Chiêu mới bảy tuổi, ông ta đã tống anh về quê sống.

Giới Kinh thành bây giờ nhớ về anh với những ấn tượng như: nhà quê, không có đẳng cấp, học vấn kém, quê mùa, và… hư hỏng.

Bất cứ lẽ khó nghe cũng có thể gán lên người anh ta.

Cho nên… tôi có chút… sợ hãi…

2

Ngày tôi xuống quê, không có lấy một người đến tiễn.

Giống như họ mong tôi mau chóng rời đi, để nhanh chóng mang về cho nhà họ Thẩm số tiền cứu mạng.

Xe của nhà họ Cố chở tôi trong bộ cưới, dừng một căn nhà “xập xệ” mà tôi bao giờ.

Tài xế bước xuống, gõ cửa mấy cái.

Không lâu sau, cửa mở ra.

Một người ông cao lớn, cắt tóc húi cua, ba lỗ trắng xuất hiện ở cửa.

Anh ta lười biếng dựa vào khung cửa, khóe môi mỏng sắc lạnh ngậm một điếu thuốc.

Cánh tay người ông rõ những đường cơ bắp rắn rỏi, làn da ngả màu đồng, mắt ưng sắc bén lạnh lẽo khiến người khác rợn người.

Anh cau mày, thiếu kiên nhẫn nhìn tài xế, dường như giây tiếp theo nắm đấm đang siết kia sẽ vung lên mặt đối phương.

Không biết tài xế đã nói với anh.

Ánh mắt anh đột ngột chuyển sang trong xe.

Nhìn vào tôi, không che giấu, mang theo ý cười trêu chọc.

Tay tôi siết lấy , nuốt khan ngụm nước bọt căng .

là ánh mắt ấy rất nhanh đã dời đi.

Sau đó anh cười khẩy một , “rầm” một cái đóng sập cửa.

Tài xế lúng túng gọi tôi xuống xe, ném vali cho tôi rồi chẳng nói thêm , quay đầu rời đi.

giày cao gót màu bạc của tôi dẫm lên mặt đất lầy lội, bước đi lúc sâu lúc cạn.

Tôi vừa định gõ cửa thì cửa đã mở ra bên trong.

Cố Chiêu cao hơn tôi hẳn một cái đầu, mắt ưng không lệch đi đâu được, rơi lên người tôi.

Ngay giây tiếp theo, ánh mắt anh lập tức dời đi.

Nhưng tôi vẫn rõ ràng cảm nhận được yết hầu của anh khẽ trượt mạnh một cái.

“Ha, cô chính là cô vợ mà nhà họ Cố đưa tới cho tôi à?”

“Tôi đúng là lần đầu tiên cô dâu kiểu này.”

Bộ cưới này do mẹ tôi tự tay chọn, cổ rất thấp.

góc nhìn của anh, gần như không che giấu được .

Bà nói tôi nhất định khiến Cố Chiêu thích mình, như vậy nhà tôi mới có đường sống.

Nghe trêu chọc của anh, mặt tôi không nhịn được mà đỏ bừng, cắn môi đưa tay che lại.

là tôi không hề biết.

Dáng vẻ này của tôi lại càng khiến người ta đáng thương, yếu mềm.

Trong ánh mắt anh, mơ hồ sâu thêm vài phần.

Để phá vỡ bầu không khí gượng gạo này, tôi chủ động chào hỏi, giọng nói mềm mại ngọt ngào:

“Chào anh, Cố Chiêu, tôi tên là Thẩm Mộ Tinh, là… cô dâu của anh.”

Tôi đưa tay còn lại ra, định bắt tay với anh.

Nhưng anh lướt qua tay tôi.

Nhanh như chớp kéo lấy chiếc vali sắp trượt khỏi tay tôi.

Lạnh nhạt nói một câu:

“Vào đi.”

3

Trong phòng ánh đèn mờ tối, đồ đạc gọn gàng nhưng cũ kỹ.

Tôi ngồi co ro trên ghế.

Nhìn Cố Chiêu trần trụi nửa thân trên, bận rộn đi qua đi lại.

Thân hình anh rất đẹp, làn da màu lúa mạch, cơ bắp rắn chắc, đường nét trôi chảy, phần nhân ngư tuyến săn chắc kéo dài xuống dưới.

Có lẽ nhận ra ánh nhìn của tôi, anh cầm bộ quần còn gấp xong đi về phía tôi.

Dồn tôi vào giữa anh và chiếc bàn.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa lẫn mùi mồ hôi xộc vào mũi tôi.

Không hề khó chịu như tôi tưởng, thậm chí còn… có chút dễ ngửi.

Anh bật cười một :

“Cô đang nhìn cái ?”

Tôi vội vàng dời ánh mắt khỏi bụng anh.

Mặt lập tức đỏ bừng, vành tai cũng nóng lên.

Lắp bắp nói:

“Không… không nhìn cả…”

Anh khẽ cười khẽ một .

Bàn tay dài rộng, thô ráp nắm lấy cổ tay được tôi chăm sóc kỹ lưỡng bấy lâu.

Dẫn dắt tay tôi, đặt lên bụng anh.

“Sao ?”

“Cô rất thích cái này à?”

Trên mặt tôi hiện lên sự kinh ngạc lẫn xấu hổ, hoảng loạn muốn rút tay về.

Nhưng lại bị anh giữ .

Anh nhìn vào tôi, trong mắt mang theo ý vị sâu xa, phản chiếu dáng vẻ bối rối của tôi.

Ngay sau đó, yết hầu anh khẽ trượt, mắt ưng nheo lại.

Giây tiếp theo, cánh tay mạnh mẽ trực tiếp bế tôi lên, đi về phía phòng tắm.

Đèn phòng tắm còn mờ tối hơn.

Anh ép tôi vào tường, nhanh tay mở vòi sen.

Nước mát lạnh trút xuống, khiến tôi giật mình run rẩy.

Bàn tay to lớn, linh hoạt.

Thô ráp, mạnh mẽ, cọ xát đến đau rát, nhưng nhiều hơn là khiến người ta run lên không kiểm soát.

Một tay anh giữ eo tôi, tay kia lại kéo cổ tay tôi, ép sát lên người anh.

Gương mặt tuấn tú, cứng rắn áp sát lại gần tôi.

Giọng nói khàn thấp:

“Đại tiểu thư đã thích rồi.”

“Vậy có muốn… hưởng thụ một chút không?”

4

Chúng tôi phòng tắm chuyển sang trên giường.

Tôi không chịu , nước mắt trào ra không ngừng.

Anh cúi đầu, hôn khô giọt nước mắt của tôi.

Ghì sát bên tai tôi, thấp giọng nói:

“Đừng khóc, anh đau lòng.”

Anh lại cười:

“Mới này đã không chịu rồi à?”

“Vậy cô lấy đâu ra gan dám nhận nhiệm vụ của ông già, tới quyến rũ tôi?”

“Tôi… tôi không có… a…”

Anh không cho tôi nói tiếp, đưa tay che kín môi tôi.

Tôi không phát ra được .

Nước mắt không khống chế , theo kẽ ngón tay anh nhỏ xuống giọt…

Ngày hôm sau.

tôi tỉnh lại, Cố Chiêu đã không còn ở đó.

Trên bàn đặt mấy lát bánh mì và một quả trứng.

Tôi vội bữa sáng rồi đi tìm Cố Chiêu.

Muốn anh thích tôi, tôi nhất định thật xinh đẹp.

, tôi đặc biệt chiếc ngắn mà đây tôi .

tấm gương mờ nhòe.

chân dài trắng mịn như sứ, vòng eo thon gọn.

Thẩm Doãn Nhi nói không cho phép tôi thứ ghê tởm này để đi quyến rũ Cố Thần Tinh.

Người đó chính là vị hôn phu của cô ta cô ta còn trở về.

nói đó của cô ta, mẹ tôi đã đem toàn bộ của tôi đốt sạch.

Cho đến tôi thay Thẩm Doãn Nhi gả đi, bà mới mua cho tôi.

Thậm chí còn ngắn hơn cả kia.

Mẹ nói, không có người ông là không thích người đẹp.

Hóa ra bà biết rất rõ, tôi như vậy trông rất đẹp.

Khu này vô cùng hoang vắng.

Không bóng người đâu.

Tôi đi rất lâu, cuối cùng cũng nhìn Cố Chiêu trong một cánh đồng cải dầu.

Lúc này anh đang nói chuyện đó với mấy người bên cạnh.

Tôi vừa bước tới gần.

Đã nghe mấy người đứng cạnh anh reo lên, gọi tôi là chị dâu.

Cố Chiêu cũng nhìn tôi.

Ánh mắt lướt một vòng trên người tôi.

Sau đó cau mày, cởi khoác ném lên người tôi.

“Cô tới đây làm ?”

“Tôi tới tìm anh…”

Tôi còn nói xong.

Đã một người ông đứng cạnh anh nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm:

“Chiêu ca, không ngờ anh ngon này đấy?”

Cố Chiêu lạnh lùng liếc hắn một cái.

Cười lạnh một :

“Sao?”

“Mày cũng muốn à?”

5

Tên kia vừa nghe xong thì cười toe toét, gật đầu lia lịa.

Cố Chiêu ánh mắt chợt lạnh xuống.

Bất ngờ vung tay đấm vào mặt hắn, đánh ngã xuống đất.

Anh rút dao ra, dí sát vào mí mắt hắn.

“Moi mắt mày ra rồi cho mày , ?”

Tên đó sợ đến mức lắc đầu liên tục, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Nước mắt dơ bẩn thấm ướt cả lưỡi dao.

Cố Chiêu bực bội thu dao lại, nắm lấy tay tôi kéo đi sâu vào cánh đồng cải dầu.

Chân anh giẫm lên đóa vàng.

Sau đó anh tháo chiếc khoác trên eo tôi, trải lên phần đất trũng giữa đám cải.

Nhẹ đẩy một cái, tôi ngã xuống lớp rộng lớn đó.

Một tay anh bóp cằm tôi, đột ngột hôn lên môi tôi.

Tôi hoảng hốt, cố đẩy anh ra.

Cắn anh một cái, khiến anh khẽ rên một rồi buông tôi ra.

Mắt tôi đỏ hoe sợ hãi.

Anh khẽ cười, đầu lưỡi liếm qua vết máu đỏ sẫm trên môi.

Anh cúi đầu xuống, tôi không kìm được rùng mình.

Giọng anh mơ hồ:

“Đại tiểu thư, cô đến tìm tôi, chẳng chính là chuyện này sao?”

“Tôi… tôi không có…”

Cành cải phía sau cọ vào lưng tôi đau nhói, khiến tôi hít vào một hơi.

Tôi lập tức đẩy anh ra.

Quay lưng lại bò về phía .

Nhưng vẫn bị anh giữ lấy mắt cá chân:

“Nhưng tôi nhịn không nữa rồi.”

Tôi bị Cố Chiêu dùng khoác bọc lại rồi đưa về nhà.

Buổi chiều trời gió.

Người tôi vốn đã toát mồ hôi, vừa bị gió thổi qua, chẳng may lại sốt.

Lần này, Cố Chiêu cuối cùng cũng có chút nhân tính.

Anh đi tìm một bác sĩ trong vùng đến tiêm thuốc cho tôi.

Ngày đêm không rời mà chăm sóc tôi suốt một thời gian.

Ánh mắt nhìn tôi cũng mang theo vẻ hối hận rõ rệt.

Thật ra tôi đúng là có nhiệm vụ.

Cũng đúng như Cố Chiêu nói.

Là nhiệm vụ do ông cụ nhà họ Cố giao cho tôi.

Thuyết phục Cố Chiêu quay về nhà.

Sau đó… ông ta sẽ cho tôi rất nhiều rất nhiều tiền, để tôi có thể rời khỏi cuộc sống bị giam cầm bởi nhà họ Thẩm.

Tôi bịt mũi uống cạn chén thuốc bắc đắng nghét mà Cố Chiêu sắc cho tôi.

Dù bệnh tôi đã khỏi.

Nhưng anh nói thể trạng tôi quá yếu, bồi bổ thêm.

Nhân lúc anh đang đút kẹo cho tôi, tôi thử dò hỏi:

“Cố Chiêu, anh… anh có nghĩ đến chuyện quay về… thăm nhà không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương