Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Ta – kẻ xấu xí nổi tiếng nhất kinh thành gả cho người mù tiếng tăm nhất kinh thành.

Người mù ấy không ai khác chính là trưởng tôn của Ninh vương gia.

Xét cho cùng, vẫn là ta trèo cao mới gả được cho chàng.

Mà sau khi thành thân ta mới biết, thì ra phu quân của ta là một công tử tựa như thần tiên giáng thế.

Điều đó khiến ta tự ti khôn xiết.

Nhưng chàng lại đưa tay vuốt ve má ta, ngón tay thon dài như ngọc:

“Phu nhân có cốt cách rất đẹp.”

1

 “Nguyên Nguyên, con nhất định phải như vậy sao?”

Phụ thân ta – vị Hình bộ thượng thư nổi tiếng nghiêm khắc, thường ngày luôn bày ra bộ mặt Diêm Vương chẳng cười lấy một cái, ai thấy cũng phải rùng mình – giờ lại bị ta ôm lấy cổ, trông chẳng khác nào bị xích sắt siết chặt cổ họng.

Vẻ mặt ông vừa căng thẳng vừa đáng thương như đang gặp phải chuyện kinh thiên động địa.

Ta gối đầu lên vai ông, cất giọng nói:

“Phụ thân, qua Tết này là nữ nhi tròn mười tám.”

Thân hình ông khẽ run lên, ấp úng đáp:

“Không sao, mười tám thì mười tám, phụ thân nuôi con cả đời cũng được…”

Ta lạnh nhạt cắt đứt giấc mộng kia:

“Phụ thân, người tìm cho con một mối hôn sự đi.”

Sắc mặt phụ thân chợt trầm xuống, trông vô cùng khổ sở.

Nhưng ta lại càng đau khổ hơn.

Hiếm có tiểu thư nhà quan nào lớn đến chừng này vẫn chưa được định thân.

Huống hồ gì, ta còn là nữ nhi của một vị đại nhân trong triều.

Tiếc thay, cái tên Bùi Nguyên Nguyên của ta lại là ác mộng của tất cả các công tử tài tuấn trong kinh thành.

Ai ai cũng biết – Bùi Nguyên Nguyên xấu xí vô cùng.

Khi ta chào đời, phụ thân ta chỉ là một nhi tử không được sủng ái trong Bùi phủ, ông cùng mẫu thân sống trong một tiểu viện hẻo lánh, ngày ngày phải chịu ấm ức.

Họa vô đơn chí, ta lại còn không biết điều mà đầu thai vào bụng mẫu thân.

Khi mẫu thân sinh ra ta, bà đỡ liền đánh rơi thau nước rồi hoảng hốt bỏ chạy, vừa chạy vừa la to rằng mẫu thân sinh ra yêu quái – một đứa trẻ có nước da loang lổ vệt trắng đen như chó đốm.

Ta bị người ta coi là yêu nghiệt đầu thai hại người.

Chủ mẫu trong phủ muốn thiêu sống ta, phụ thân quỳ ngoài cửa suốt đêm mới được bà đồng ý để ông tự tay nhóm lửa thiêu ta, xem như ban ân huệ cuối cùng.

Nào ngờ phụ mẫu cả đời luôn cam chịu nhẫn nhục của ta lại dám phản kháng.

Ngay trong đêm ấy, phụ thân dọn ra khỏi Bùi phủ.

Cả nhà ta tạm trú trong miếu suốt một năm.

Năm thứ hai, phụ thân đỗ đạt.

Sau đó, con đường làm quan của phụ thân ta thuận buồm xuôi gió, thăng quan tiến chức không ngừng.

Nhưng phụ thân luôn yêu thương mẫu thân, đối xử với ta lại càng sủng ái.

Ta tin chắc rằng ông rất yêu ta, dù gì cũng chẳng ai có thể kiên trì mỗi sáng sớm đều gõ cửa phòng, xoa mặt ta một cái rồi dịu dàng nói:

“Con ngoan, phụ thân đi thượng triều đây.”

Cả đời ta chỉ dám soi gương đúng một lần, đó là khi còn nhỏ, lúc ấy trên mặt ta còn chút nét đáng yêu.

Chứ nếu phải xoa một gương mặt như ta mỗi ngày thì thà chết còn sướng hơn.

Phụ thân đã chuẩn bị tâm lý nuôi ta suốt đời, nhưng ta thì không.

Ông không hỏi vì sao ta đột nhiên muốn thành thân, chỉ ôm đầu đau khổ suốt một tháng, mặt mày âm u đến độ ai nhìn cũng tưởng ông đang xử đại án.

Một tháng sau, ông định cho ta một mối hôn sự.

Nữ tử xấu nhất kinh thành sắp gả cho người mù nổi tiếng nhất kinh thành.

Ta ngẫm nghĩ một hồi, chúng ta quả là trời sinh một đôi.

2

 Người mù ấy chính là Chu Vân Sơn – trưởng tôn của Ninh vương gia, thuộc dòng dõi Vương thị cao quý.

Xét cho cùng, vẫn là ta trèo cao.

Ngẫm lại cũng thật trùng hợp, lần duy nhất ta lộ mặt nơi đông người lại có liên quan đến chàng.

Khi còn nhỏ, phụ thân từng dẫn ta tham dự tiệc sinh thần của một công tử thế gia.

Ông hy vọng ta có thể kết giao bằng hữu.

Nào ngờ, ta với gương mặt này lại trở thành trò cười cho thiên hạ, nổi danh khắp kinh đô.

Lúc đó, trong yến tiệc còn có một người càng nổi danh hơn ta – chính là vị vương tôn kia.

Nghe nói chàng đã đọc một bài thơ khiến cả yến tiệc kinh diễm.

Nhưng tiếc rằng lúc ấy ta mải bỏ chạy nên chẳng thấy rõ mặt mũi của nhân vật nổi bật ấy ra sao.

Đáng tiếc hơn nữa là, một năm sau, chàng mắc một căn bệnh làm mù cả hai mắt.

Chu Vân Sơn thông minh hơn người, từ nhỏ đã học rộng tài cao, lại thừa hưởng dung mạo tuyệt mỹ của mẫu phi, chàng tuấn tú đến động lòng người.

Nếu không vì trận bệnh ấy khiến tiền đồ tiêu tan thì chàng chắc chắn là thiếu niên lang rạng rỡ nhất kinh thành.

Thuộc hạ của phụ thân ta bảo rằng ta với chàng rất xứng đôi vừa lứa.

Nhưng phụ thân vẫn phiền muộn, bởi ông vốn muốn tìm cho ta một nam nhân lành lặn, có thể nhìn thấy dung mạo của ta…

Song, trong thiên hạ này, e rằng ngoài phụ thân ta ra thì chẳng còn nam nhân nào như thế nữa.

Phụ thân không nói cho ta biết là Ninh vương phủ chủ động cầu thân.

Dù trong lòng có trăm điều thắc mắc, nhưng thấy ta vui vẻ nên ông cũng không nói gì.

Vài tháng sau, ta gả vào Ninh phủ, cùng Chu Vân Sơn bái đường thành thân.

3

Đêm tân hôn, cuối cùng ta cũng được gặp Chu Vân Sơn.

Chàng khoác lên mình bộ hỷ phục đỏ rực, tóc được chải gọn nằm trong kim quan càng tôn lên gương mặt tuấn mỹ tuyệt trần.

Mãi đến lúc này, ta mới hiểu vì sao năm xưa thiên hạ đều ca tụng chàng là vô song công tử, quả thật danh xứng với thực.

Chỉ là…

Chàng nhắm chặt mắt, đầu mày khẽ động, từ lúc vén khăn voan của ta lên đến giờ vẫn chưa mở mắt một lần.

Chàng không nhìn thấy.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, ánh nến hắt lên gương đồng trên bàn, phản chiếu hình ảnh của ta chẳng khác gì yêu quái trong sách cổ.

Vị công tử thần tiên ấy mãi chẳng có động tĩnh gì khiến ta phân vân.

Chẳng lẽ chàng không bằng lòng?

Ta đang thất thần thì chợt cảm thấy gương mặt của mình bị bao phủ bởi thứ gì đó lạnh lẽo.

Hóa ra Chu Vân Sơn đang dùng tay chạm lên mặt ta, khẽ khàng lần theo từng đường nét.

Khi ngón tay thon dài lướt qua đuôi mắt, chàng chợt mở lời:

“Phu nhân.”

Một tiếng gọi phu nhân đầy tự nhiên khiến ta có chút thẹn thùng.

May mà chàng không nhìn thấy.

Nếu chàng trông thấy gương mặt đỏ rực của ta lúc này thì không biết tình hình sẽ như thế nào.

Tối đó, chúng ta chỉ uống rượu hợp cẩn.

Chu Vân Sơn nằm cạnh ta, mái tóc đen dài buông xuống trên giường gấm đỏ chói, đẹp như bước ra từ tranh vẽ.

Được gả cho một mỹ nhân như vậy, nếu là người khác thì chắc đã bật cười thành tiếng, nhưng ta lại chẳng vui vẻ nổi.

Chu Vân Sơn hơn ta 5 tuổi, thời niên thiếu từng vang danh khắp kinh thành.

Nhưng từ ngày chàng mù lòa thì ít ai còn gặp lại.

Người người cảm thán đầy tiếc nuối, rằng chàng không chỉ tiêu tan tiền đồ mà còn hủy dung mạo, trở nên khó đoán, tính khí thất thường.

Ngày trước, có bao nhiêu thiếu nữ quyền quý xem chàng là lang quân trong mộng thì giờ lại có bấy nhiêu người tránh nhắc đến chàng, sợ thân vương xin thánh chỉ tứ hôn.

Nghe nói khi tin ta đính hôn cùng chàng truyền ra, không ít người đã thở phào nhẹ nhõm.

Khi ấy ta còn thấy vui mừng.

Nghĩ nếu chàng thật sự như lời đồn thì ta cũng không phải áy náy.

Nhưng, lời đồn thì đâu thể tin hết.

Chu Vân Sơn không bị hủy dung, cũng không thay đổi tính nết.

Ta… không nên lôi kéo chàng vào ván cược nực cười này.

4

Sáng hôm sau, ta dậy từ sớm, ngồi thừ bên gương đồng hồi lâu rồi lôi hết mấy hũ phấn son ra trát kín mặt mình.

Trong lúc ấy, Chu Vân Sơn vẫn ngồi bên cạnh ta, khi không còn nghe động tĩnh gì nữa, chàng bật cười hỏi:

“Phu nhân đã trang điểm xong chưa?”

Ta ủ rũ đáp:

“Ừm.”

Chàng liền đưa tay chạm vào mặt ta, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lớp son phấn.

Chu Vân Sơn thấy thú vị, còn ta lại thấy khó xử.

Mang gương mặt này cùng chàng đến đại sảnh dâng trà cho trưởng bối thật chẳng khác gì chịu cực hình.

Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.

Phụ thân chàng – Ninh vương Thế tử vội vàng nhận trà.

Mẫu thân chàng thì vội vã nhét vào tay ta một túi gấm đầy ngọc ngà, không thất lễ nhưng nụ cười trông thật gượng gạo, bà nói vài câu khách sáo rồi quay mặt đi, không nhìn ta nữa.

Chủ vị là Ninh vương gia cùng vương phi – tổ phụ tổ mẫu của Chu Vân Sơn.

Ninh vương nhìn ta thêm vài lần, lại liếc tôn tử đang nhắm mắt mỉm cười bên cạnh rồi thở dài một hơi.

Trưởng bối giữ thể diện cho ta, không nhắc đến dung mạo hay hôn sự, chỉ nói vài câu cát tường cho không khí bớt ngượng ngập.

Nhưng hài tử lại không nhịn được.

Đệ đệ của Chu Vân Sơn bị gương mặt ta dọa sợ, mặt nó nghẹn đến đỏ bừng, cuối cùng cũng kìm không nổi mà chỉ vào ta, hét lên:

“Yêu quái!”

Tiếng hét vang dội giữa đại sảnh yên tĩnh.

Tay Chu Vân Sơn đang nắm tay ta bỗng siết chặt.

Ta nghe thấy hài tử bị thế tử mắng, sau đó tiếng khóc thét của nó:

“Nàng đúng là yêu quái! Đại ca tuấn tú như thế, sao huynh ấy lại lại cưới thứ ma quái này làm thê tử chứ!”

Ta chỉ cảm thấy máu dồn lên não, mắt suýt nữa trào lệ.

Xung quanh trở nên hỗn loạn ầm ĩ, tiếng răn dạy và khóc lóc vang lên không ngớt.

Bỗng có người nắm lấy tay ta và dẫn ta rời khỏi đó.

Lúc ấy, trong lòng ta hỗn loạn vô cùng, như thể ta đã quay về buổi yến tiệc năm xưa – nơi đầy ắp tiếng cười giễu, lời chê bai và những tiếng thì thầm không sao xua đi nổi.

Có người bịt tai ta, đưa ta rời khỏi chốn ồn ào ấy.

Khi ta lấy lại thần trí thì đã về Thượng thư phủ.

Trước mặt là gương mặt đầy áy náy của phụ thân.

Từ đó về sau, ta không bao giờ lộ diện trước đám đông nữa.

Ta lớn lên dưới đình viện, sống những ngày vô tâm vô phế.

Phụ thân tưởng ta đã quên mất chuyện đó.

Mẫu thân nghĩ ta không để bụng.

Nhưng làm sao có thể?

Ta để tâm hơn bất kỳ ai.

Ta sợ phải nhớ lại từng chi tiết ngày hôm đó.

Càng không dám nhớ đến bất cứ ai đã có mặt, chỉ sợ những ánh mắt khinh bỉ và chán ghét ấy lại hiện lên trong trí óc.

Tai ta ù đi, chỉ cảm thấy chung quanh mình đầy tiếng ồn ào.

Chu Vân Sơn kéo ta vào lòng:

“Đừng sợ, ta là người mù.”

“Phu nhân trong mắt ta vẫn là mỹ nhân có cốt cách xinh đẹp đấy.”

Chu Vân Sơn không tiếc lấy chính vết thương của mình ra để dỗ dành ta, tim chàng cũng đang đập rộn ràng chẳng khác gì ta.

“Đừng nói linh tinh.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương