Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Năm giờ chiều.
Gia đình chúng tôi, bao gồm và Vệ đại sư đều tập hợp ở sân trước nhà tôi.
Chị dâu hôn mê, đang nằm dưới gốc cây lựu sân.
Vệ Tùng đứng bên cạnh đang bày trí những lá bùa .
và tôi không đang thầm thảo luận chuyện gì.
lúc cau mày bước bên cạnh Vệ đại sư nhỏ giọng hỏi: “Vệ đại sư, những gì nhờ chúng tôi chuẩn bị đã xong hết , người phụ nữ dùng để thay đưa , xem mặt trời đã lặn , khi nào chúng mới bắt ?”
Lúc này, tôi đang đỡ tôi đứng góc cách đó không xa.
tôi đã quá yếu, nếu không có tôi đỡ lấy bà không đứng thẳng .
Vệ Tùng quay liếc nhẹ chúng tôi , quay sang tôi.
“Thật việc này rất nguy hiểm, tôi là nể mặt sư phụ nên mới đây.”
tôi gật tiếp chuyện: “Đúng đúng đúng, chúng tôi tin rằng đại sư có thể giải quyết chuyện này êm xuôi.”
Vệ Tùng im lặng không gì thêm, bưng chậu m/áu chó mực , đổ đất vẽ thành vòng tròn, đưa chị dâu vào đấy nằm, sau đó ngồi xổm xuống, mang những bùa chú khi nãy chuẩn bị dán từng bụng chị dâu.
ấy vừa dán, vừa ngẩng nhìn mọi người lượt.
“Tôi hỏi người lần cuối, có chịu từ bỏ cây lựu nhiều con không?”
và nhìn nhau .
kiên quyết tiếng: “Đại sư, này thật sự không bỏ , nếu bây giờ chúng tôi đồng ý với , để những người khác , lo/ạn mất.”
Vệ Tùng cúi xuống, tiếp tục công việc .
“Vậy suy nghĩ của người như nào?”
vừa cười vừa xoa xoa hai bàn : “Chúng tôi… đương nhiên muốn tiếp tục .”
“Vụ ăn ki/ếm tiền lớn này ai không muốn chứ.”
Vệ Tùng cười nhẹ tiếng, chỉ mối nguy hại của việc này: “Nhưng người có từng nghĩ, việc này rất thất đức không.”
tôi bày vẻ mặt bất cần: “Chúng tôi Vệ đại sư, trên đời này gì có bữa ăn miễn phí.”
“Nhưng sư phụ của , tức là Dương đại sư, khi dạy chúng tôi cách này có qua, chỉ cần chúng tôi cẩn thận chút, không phạm lỗi như ngày hôm nay, sẽ không gặp vấn đề lớn gì.”
“Vả Dương đại sư đảm bảo với chúng tôi, xảy vấn đề gì có thể tìm ông ấy giải quyết.”
“ người cho rằng lời ông chắc chắn là đúng sao?”
Vệ Tùng nhẹ nhàng hỏi ngược câu khiến tôi và nhất thời không nên trả lời nào.
Nhưng Vệ Tùng không quan tâm bọn họ, còn tự mình lẩm bẩm: “Nực cười, ông bản thân còn lo chưa xong, gì có thời gian lo cho người.”
hơi ngạc nhiên: “Dương đại sư ông ấy bị sao ?”
“Không có gì.” Vệ Tùng lắc , chuyển qua chủ đề khác.
“Nếu người đã quyết định , vậy tôi bắt đây.”
“Đưa người phụ nữ thay qua đây đi.”
tôi nghe xong kéo tôi .
Tôi vội vàng dìu tôi đi chỗ Vệ Tùng.
Nhưng lúc mọi người không ai để ý, liền nhét miếng ngọc bội vào bà .
nhỏ giọng : “Vô ích thôi.”
Tôi không gì.
Cuối cùng bà âm thầm cất miếng ngọc bội vào túi áo.