Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
“ , quá đáng vừa thôi. biết rõ được cay cơ mà!”
tỏ ra hớn hở:
“ thì thôi, Tạ Hạ nhà thích cay.”
Nhìn nụ cười ấy, thoáng ngẩn .
Như thể quay mười năm trước, khi hay xoa đầu cưng chiều.
Nhưng thực tế trước mắt tàn nhẫn nhắc nhở rằng:
bây giờ còn “ ” mà yêu nữa.
đã trong lòng.
Nén cơn đau nghẹn, bình tĩnh gọi phục vụ thêm hai món mới.
Thấy làm vậy, sốt ruột:
“Tạ Hạ, đừng nhường . cứ coi như tồn tại được.”
đặt menu xuống, ngẩng lên nhìn thẳng :
“ , đáng để nhường. cay… .”
lẽ vì vẻ nghiêm túc của khi nói câu này, nên cầm thực đơn hơi run.
theo bản năng nắm lấy :
“Tạ Hạ, xin lỗi. gọi món khác cho .”
Bàn ấm áp, đúng cảm giác từng mơ mộng biết bao lần.
Nhưng chỉ nhẹ nhàng gỡ ra, rồi bình thản quay sang :
“ , thể nhường chỗ một lát ? và chuyện quan trọng cần nói.”
Nghe gọi “ ”, sắc mặt tối sầm, nắm chặt hơn nữa.
Còn thì cười khẩy:
“ đi! Việc gì đi? Nhà hàng này đâu của hai !”
Nghe nói xong, chưa bao giờ giận dữ như vậy.
đập mạnh cái ly nước xuống bàn.
“ , cút ? Nếu cút, báo công an bắt đấy!”
Sắc mặt tái nhợt, nước mắt tuôn xuống từng giọt lớn.
uất ức đứng bật dậy, xách túi lên:
“ tưởng muốn làm con chó bám theo à? nghĩ biết xấu hổ sao? mặt dày ở nhà vì cái gì, chẳng vì muốn níu kéo sao?”
“ với yêu nhau suốt 7 năm, từ đại học cho đến lúc khởi nghiệp. từng ở cùng trong căn phòng hầm, cùng chịu khổ.”