Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh biết bao lần khám thai tôi đều một mình, anh không có tư cách trách móc gì, nhưng lại mỉa mai:
“Cũng , vợ còn không xong, thì mẹ .”
Tôi cười nhạt, định quay phòng ngủ, chỉ lại một câu:
“Anh nói đúng, tôi không nổi một mẹ , nên đáng đời sảy thai.”
…
Tôi và Trạm Tư gặp nhau từ niên thiếu.
Câu chuyện tình bắt đầu chẳng có gì sóng gió, anh nói chỉ nhìn tôi một lần liền thấy vui.
Lúc đó tôi cũng ngượng ngùng, chỉ thấy anh thật đẹp trai.
Đại học, anh chịu áp lực gia đình, sang Mỹ du học.
Còn tôi ở lại trong học hành, ký túc xá, giảng đường, thư – ngày tháng bình lặng.
yêu một gái xuất thân nghèo khó như tôi, anh bị gia đình cắt tiền chu cấp.
Anh không thỏa hiệp, chắt chiu từ học bổng mỗi hai tháng lại một lần, cũng từ đó mắc bệnh .
Anh thích tôi nấu bún gạo Nam, tôi thương anh, không cho bỏ ớt, nhưng anh vẫn lén uống lẩu cay tôi ăn còn lại.
Tôi tìm toa thuốc bắc trị đau , nấu cho anh. Anh cười hôn lên má tôi, cảm động xót xa.
nghiệp, anh trở .
Năm đó, mẹ tôi con muộn mà qua đời trên bàn mổ.
Cha tôi, đời khao khát có con trai, đã uống rượu say ngay trong bệnh , chỉ vào thi thể mẹ tôi mà mắng chửi, rồi còn đánh đập tôi.
Trạm Tư trong vòng vây vài chú bác, đã đánh cha tôi một trận.
Cha tôi què chân, lưng anh cũng bị rạch một vết.
Tôi khóc băng bó cho anh, anh lại quay đầu hôn tôi.
Anh nói, chỉ một đứa trẻ mà phụ nữ mình gặp nguy hiểm, đời anh tuyệt đối không .
Anh nói, nếu có thể, anh tôi mãi mãi khỏe mạnh, không cần con.
Đêm đó, tôi trao bản thân cho anh, tôi cho anh một đứa trẻ.
Tuổi trẻ chúng tôi đã nói nhiều lời thề non hẹn biển.
Thế nhưng hôm nay, đến việc cơ bản nhất là đưa tôi khám thai, anh cũng quên.
3
Một tuần sau khi dọn khỏi biệt thự nhà họ Trạm, tôi đến bệnh tái khám.
Tôi hỏi bác sĩ kỹ, sợ lại di chứng.
Bác sĩ kê thêm thuốc bổ máu, dưỡng khí, rồi còn cảm ơn tôi:
“ An, toa thuốc bắc trị đau lần trước cung cấp cho bệnh , hiệu quả .”
Tôi biết hiệu quả , thân thể công tử như Trạm Tư , điều dưỡng phải tinh tế.
Những năm qua, nhờ bệnh lâu ngày anh, tôi mài giũa ra phương thuốc , có thể tệ .
Lấy thuốc xong, tôi chạm mặt Chu .
ta ngọt ngào giả vờ quan tâm, khuyên tôi giữ sức, còn nói hôm nay Trạm Tư đưa khám răng.
Tôi chẳng buồn đáp, chỉ thấy gái nếu có nhảy xuống Hoàng Hà, chắc uống trà xanh.
“Em lại ở đây?”
Thật bất ngờ, lên tiếng là Trạm Tư .
Sắc mặt anh khó coi. Tôi thầm ngạc nhiên, có Chu ở bên, vậy mà tôi lại thấy biểu cảm tức giận anh.
“Khi nào em hết giận thì dọn ?”
Trạm Tư lúc nào cũng cho rằng lỗi là ở tôi, lời nói mang đầy mệnh lệnh.
Tôi khẽ che tờ đơn trên tay, chẳng ý.
Anh giật lấy, mặt càng khó coi.
“Hôm nay là khám thai… là tái khám?”
“Tại không nói với anh?”
“An Khả! Nói với anh ! Em định giận dỗi đến bao giờ?”
Anh vẫn nghĩ việc tôi dọn khỏi biệt thự chỉ là trò hờn dỗi, là còn luyến tiếc, anh chú ý.
Tôi không chịu nổi giọng điệu ấy, lịch sự ra hiệu anh tránh ra.
“Trạm tiên , đây là bệnh , xin đừng ồn ào.”
Anh hạ giọng, quay sang hỏi Chu :
“Anh không bảo em tra gian tái khám An Khả ? không nhắc anh?”
Mặt Chu đầy hoảng loạn:
“Em… em cũng quên mất.”
Tôi lắc đầu, không xem thêm màn kịch nào giữa hai . Cầm thuốc, tôi thẳng ra ngoài.
Cổ tay bị giữ chặt, Trạm Tư bóp mạnh.
“Hôm nay anh quên, nhưng khi nào em chịu quay ?”
“Trạm tiên , có gian hỏi tôi, thì cũng có gian cùng Chu tiểu thư khám bệnh. Không biết bao giờ anh rảnh, dành chút gian ký giấy ly hôn với tôi?”
Chu bỗng chỉ vào một bảng thông báo trong bệnh , cố ý cắt ngang:
“Chú… khụ, Trạm tổng, anh xem , bệnh có toa thuốc bắc điều trị .”
Giọng ngọt ngào, dáng vẻ quan tâm lại đáng yêu.
“Trạm tổng dạo anh không phải hay đau ? Trên ghi đây là phương thuốc nhất, hiệu quả.”