Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một cơn ác mộng đáng sợ.
“Trần Trần, hôm đưa con đi học nhé?” Chu Dương bất ngờ nói.
Chu Tử Trần nghe thấy muốn đưa mình đi học, liền phấn khích hét to: “ ơi, thật hả? thật sự muốn đưa con đi học ?”
Tôi vô thức cau mày nhẹ, rõ ràng trước giờ anh ấy luôn không muốn đưa con đi học, hôm …
Tôi vội mở miệng: “Không cần đâu, anh bận công việc, em đưa con đi là rồi.”
Không ngờ con trai vừa nghe xong liền lập tức phản đối.
“Không! Con muốn đưa đi! Con không cần mẹ! Con không cần mẹ!”
Tôi không hiểu đứa con trai ngoan ngoãn đột nhiên trở nên .
Tôi muốn dỗ dành, giải thích con, một nói của Chu Dương đã khiến màn kịch ngắn ngủi này kết thúc.
“Không , từ khi Trần Trần lớp một anh chưa từng đưa con đi, hôm anh đưa đi đi.”
Nhìn ánh mong đợi của Chu Tử Trần, tôi không nỡ tranh giành nữa.
Sau khi họ rời khỏi, nhìn ngôi nhà trống trải này, tôi chợt hiện hành động khác thường sáng của Chu Dương Trần Trần, một cảm giác kỳ lạ cứ lẩn quẩn lòng tôi.
Buổi trưa, tôi đặc biệt làm món sườn xào chua ngọt cá hoàng hoa Chu Dương thích mang đến cho anh.
Trước đây tôi từng nghĩ đến việc đưa cơm cho anh, anh nói công ty nhà ăn, hơn nữa anh không muốn tôi quá vất vả.
Không cãi anh nên tôi đành từ bỏ ý định.
Khi đến công ty anh, tôi nói lễ tân là tìm Chu Dương, lễ tân gọi một cuộc rồi tôi luôn.
Chu Dương năm 33 tuổi đã ngồi ở vị trí giám đốc, thật sự nói, cuộc sống hiện tại của chúng tôi khác chắc chắn là đáng mơ ước.
Tôi vừa bước , Chu Dương đang cúi làm việc ngẩng , nở một nụ cười dịu dàng tôi.
Anh luôn , dù là ai, khuôn mặt luôn giữ một nụ cười ấm áp.
Khiến ta không không muốn gần.
“Hôm em đến là cho anh trả lời ?”
Rõ ràng anh cười rất dịu dàng, nói ra lời lạnh lùng ?
Tôi cố nén cơn đau nhói tim, giả vờ không chuyện , đưa hộp cơm cho anh.
“Em mang cơm cho anh, là sườn xào chua ngọt cá hoàng hoa anh thích, anh ăn khi còn nóng nhé.”
Ngón trỏ của anh gõ nhè nhẹ mặt bàn, ánh lạnh lùng quan sát tôi.
Vài giây sau, anh đưa ra một kết luận.
“Lâm Khê, em không muốn ly ?”
Tim tôi bất giác run , ánh lảng tránh, không dám nhìn anh.
Thấy phản ứng đó của tôi, anh khẽ cười nói: “Anh cứ tưởng em rất thông minh, hóa ra, em chẳng khác phụ nữ kia.”
Anh tựa lưng ghế, giọng điệu thản nhiên: “Anh sẽ khởi kiện ly , em… tự lo liệu cho tốt.”
Một nói, tuyên bố án tử cho tôi.
tôi không cam lòng! Tôi không muốn ly .
Tôi cắn chặt môi, giọng run rẩy: “Anh… đã thích phụ nữ khác rồi ?”
Chu Dương nghe điều đó buồn cười: “Lâm Khê, anh tuyệt đối sẽ không ngoại tình nhân.”
“Chuyện đó, em yên tâm.”
“ tại ?” Tôi không cam lòng truy hỏi.
“Tin anh đi, nếu em biết, em chỉ càng đau khổ hơn thôi.”
“Em muốn biết.” Tôi nhìn anh một cách cố chấp, ánh kiên định.
Chu Dương khẽ cười lắc : “, anh nói cho em biết.”
“Bây giờ em không mang bất kỳ lợi ích cho anh.”
“Đối anh con trai, em chỉ là một gánh nặng.”
“Anh con vốn dĩ bước một thế giới cao hơn, vì em, chúng ta chỉ hòa nhập bình thường.”
“Em đã trở thành trở ngại cho tương lai của anh con trai, anh hy vọng vì hai đàn ông em yêu nhất, hãy rời xa chúng tôi.”
Lời anh nói, từng chữ từng đều đ.â.m thẳng tim tôi.
tôi cứ tưởng yêu tôi, hóa ra xem tôi là một gánh nặng — một sự thật vừa nực cười vừa đáng thương.
hình ảnh hạnh phúc ngày xưa cuộn phim lần lượt lướt qua tôi, rồi tan biến.
Tôi chầm chậm nhắm , cố gắng vùng vẫy lần cuối: “Ly … Trần Trần phải ở tôi.”