Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
đó, như một đòn giáng mạnh vào tất những gì tôi từng tin tưởng. Trí Linh . Em tôi. Mối quan hệ của họ đã bắt đầu từ khi nào? Hay nó đã tồn tại từ trước khi tôi kết với anh? Những câu hỏi xoáy sâu vào tâm trí tôi, từng câu như một lưỡi d.a.o sắc bén.
Tôi vội vã nhặt điện thoại lên, tay run rẩy. Lướt những luận dưới bài báo, toàn những lời xì xào, bàn tán. “ thiếu gia cặp kè với tiểu tam ngay trước ngày ly vợ chính thức?” “Cô là ai mà dám ngang nhiên công khai ?”
Tôi ném điện thoại xuống sàn. Nó va vào chân vali, tạo một tiếng động khô khốc. Cơn giận dữ bùng lên trong tôi, thiêu đốt mọi giác quan. Tôi đã nghi ngờ, đã đau khổ, nhưng chưa giờ tôi nghĩ sự thật lại tàn nhẫn đến . Em tôi. Người tôi luôn yêu thương, tin tưởng.
Tôi gọi cho Linh . Chuông đổ dài, nhưng không ai bắt máy. Tôi gọi lần nữa, lần nữa. Vô vọng. Cô ấy đang trốn tránh. Tôi . Cô ấy luôn như khi làm điều gì đó sai trái. Tôi nhớ lại những lần Linh đến nhà tôi chơi, những mắt lén lút cô ấy dành cho Trí. Tôi đã gạt bỏ nó, nghĩ rằng đó chỉ là sự ngưỡng mộ của một đứa em dành cho anh rể.
“Chị Anh, anh Trí giỏi giang quá!” Linh từng nói, mắt lấp lánh khi Trí giúp cô ấy quyết một vấn đề nhỏ.
Tôi chỉ cười. “Anh ấy là mà.”
Giờ thì tôi mới hiểu. Đó không là sự ngưỡng mộ. Đó là tình yêu. Một tình yêu vụng trộm, đ.â.m sau lưng tôi.
Tôi bỗng thấy buồn nôn. Mọi ký ức về cuộc nhân lạnh lẽo đều hiện về, nhưng giờ đây chúng mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Sự lạnh nhạt của Trí, sự từ chối của anh… chăng tất là vì Linh ?
Tôi không mình đã đứng đó lâu, cho đến khi tiếng khóa cửa vang lên. Trí về. Anh vào nhà, mắt lướt tôi, chiếc vali đổ chỏng chơ, dừng lại ở chiếc điện thoại đang phát sáng trên sàn nhà. Linh anh vẫn hiển thị rõ ràng.
Anh nhíu mày. “Em về sao?”
Giọng anh thản đến lạ, như chưa có gì xảy . Tôi không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đỏ ngầu. Anh nhìn , lại nhìn tôi. Một tia bối rối thoáng trong mắt anh, lại nhanh chóng biến mất. Anh cúi xuống nhặt điện thoại của tôi lên, tắt màn hình.
“ là sao?” Tôi lên tiếng, giọng khản đặc. “Anh Linh ?”
Anh thở dài. “Chỉ là hiểu lầm thôi, Anh. Em đừng suy nghĩ lung tung.”
“Hiểu lầm?” Tôi bật cười, một nụ cười đầy cay đắng. “Anh nghĩ tôi bị mù sao? rõ ràng như , anh còn biện gì nữa?”
Anh đặt điện thoại lên bàn, không nhìn tôi. “Anh có thích. Nhưng không bây giờ.”
“Không bây giờ là khi nào?” Tôi đến gần anh, từng nặng nề. “Khi nào anh mới chịu nói sự thật? Hay anh tiếp tục diễn kịch đến giờ?”
Anh quay lại, đối mặt với tôi. mắt anh không còn sự lạnh lùng thường ngày, thay vào đó là một sự mệt mỏi khó hiểu. “ Anh, anh em đang khó chịu. Nhưng mọi không đơn giản như em nghĩ.”
“Không đơn giản?” Tôi không kìm được nữa, nước mắt trào . “ việc em tôi ôm chồng tôi giữa thanh thiên bạch nhật, lên hot search, đó là đơn giản sao? Trí, anh coi tôi là gì?”
Anh đưa tay chạm vào tôi, nhưng tôi gạt . “Đừng chạm vào tôi!”
“ Anh, tĩnh lại.” Anh nói, giọng có chút căng thẳng.
“ tĩnh?” Tôi cười lớn, nước mắt giàn giụa. “Làm sao tôi có tĩnh được? Anh em tôi… Anh đã lừa dối tôi suốt nhiêu năm sao?”
Anh lắc đầu. “Không như em nghĩ. Anh chưa từng lừa dối em.”
“ tại sao anh lại lấy tôi? Tại sao anh lại nói anh sẽ chịu trách nhiệm cho ‘đứa con em sinh’ khi anh rõ ràng đang ở bên người khác?” Tôi hỏi dồn dập, trái tim đau đến thắt lại.
Anh im lặng, mắt phức tạp. Anh nhìn tôi thật lâu, như đang cân nhắc điều gì đó. “Đó là của trước kia.”
“Trước kia là trước khi nào?” Tôi không buông tha. “Trước khi anh kết với tôi? Hay trước khi anh gặp lại Linh ?”
Anh không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi. Thay vào đó, anh lại lảng tránh. “ Anh, em cứ từ từ sẽ hiểu. Giờ em đang giận, anh không thích lúc .”
“Anh không thích, hay anh không có gì để thích?” Tôi không chịu nổi sự lấp l.i.ế.m của anh nữa. “Anh có không, tôi đã rời đi. Lá đơn ly đã nằm trên bàn anh. Tôi đã nghĩ cuối cùng mình cũng được thoát. Nhưng , đó… nó lại kéo tôi trở lại cái vũng lầy .”
Anh nhìn tôi, mắt bỗng trở nên kiên đến lạ. “Em sẽ không đi đâu .”
Tôi nhếch mép. “Anh có quyền gì mà nói ? Anh là người đã phá hủy mọi thứ.”
Anh đến, nhặt chiếc vali lên, đặt nó vào một góc phòng. “Em sẽ không rời khỏi đây.”
“Anh bị điên sao?” Tôi bất ngờ trước hành động của anh. “Anh có anh đang nói gì không? Anh em tôi…”
Anh cắt lời tôi, giọng nói đầy quyền lực. “ Anh, em là vợ anh. Hợp pháp. Giờ em mới là vợ anh.”
Tôi c.h.ế.t lặng. Hợp pháp? Sau tất những gì đã xảy , sau ba năm lạnh nhạt, sau đó, anh vẫn nói tôi là vợ anh? Anh đang làm gì? Giữ tôi lại để làm gì? Trái tim tôi chùng xuống. Cái câu “giờ em mới là vợ anh” nghe thật mỉa . Có anh đang kéo dài cuộc nhân vì một mục đích nào đó không? Hay đây chỉ là một trò đùa mới, tàn nhẫn hơn những gì đã ? Tôi nhìn anh, không anh đang nghĩ gì. Anh đến gần tôi, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào tôi. Anh đưa tay , chạm vào má tôi, nhưng tôi đã lùi lại một . Anh vẫn không bỏ cuộc. Anh tiếp tục tiến đến, mắt kiên quyết. Anh gì? Anh gì ở tôi sau tất những ? Một cảm giác bất an dâng lên trong tôi. Tôi cảm thấy như mình đang đứng trước một vực sâu không đáy, Trí đang đẩy tôi xuống đó.