Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi đến gặp sáng hôm sau. Tôi kể cho anh ấy nghe về nói chuyện với Duy và chủ phòng trưng bày. lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu.
“Như vậy, có thể kết luận Tuấn đã biết về giá trị bức tranh trước kết hôn với cô.” nói, đẩy gọng kính.
“Vâng. Anh ta đã lừa tôi một cách trắng trợn. Anh ta cưới tôi không phải vì tình yêu, vì bức tranh .” Giọng tôi đầy căm phẫn.
“Đây là một bằng rất quan trọng. Nó cho Tuấn có ý định chiếm đoạt tài sản ngay từ đầu, hoặc ít nhất là che giấu thông tin quan trọng. Điều có thể ảnh hưởng lớn đến phán quyết tòa án.” nói.
“Vậy ta có thể làm ?” Tôi hỏi, đầy hy vọng.
“ ta yêu cầu tòa án triệu tập nhân , tức là chủ phòng trưng bày và Duy. Ngoài ra, ta cần tìm thêm bằng về việc Tuấn đã sử dụng tiền từ bức tranh, hoặc có ý định bán nó.” giải thích.
“Anh ta có thể đã bán rồi không?” Tôi đột nhiên lo lắng.
“Không. Nếu anh ta đã bán, anh ta không cố chấp đòi bức tranh từ cô. Anh ta giữ nó để tìm một thời điểm thích hợp, hoặc có thể đang đợi giá lên.” trấn an.
tôi bàn bạc thêm về chiến lược pháp . Tôi cảm nhẹ nhõm hơn rất nhiều có đứng về phía .
Sau gặp, tôi trở về căn hộ. Tôi biết không thể dựa pháp . Tôi cần phải tìm hiểu thêm về Tuấn, về sống anh ta sau ly hôn.
Tôi quyết định tìm gặp Thảo, phụ nữ Tuấn công khai qua ngay sau tôi ly hôn. Tôi biết liệu cô ta có biết về Tuấn, về bức tranh không.
Tôi tìm được địa Thảo qua một bạn chung. Cô ta là một quản sự kiện, thường xuyên xuất hiện ở những nơi sang trọng.
Tôi chờ Thảo ở một quán cà phê gần công ty cô ta. Thảo xuất hiện, cô ta vẫn xinh đẹp, quyến rũ như mọi . Mái tóc uốn xoăn bồng bềnh, chiếc váy ôm sát tôn lên vóc dáng hoàn hảo.
“Cô Mai?” Thảo ngạc nhiên tôi.
“Chào cô Thảo. Tôi có chuyện nói với cô.” Tôi nói, giọng điềm tĩnh.
Thảo ngồi xuống đối diện tôi, dò xét. “Chuyện ? Tôi và cô không có để nói cả.”
“Có. Có liên quan đến Tuấn.” Tôi nói thẳng.
“Anh Tuấn và tôi đang quen nhau, tôi không có để giấu giếm cả.” Thảo nói, vẻ mặt có chút kiêu ngạo.
“Cô có biết về bức tranh phong cảnh Tuấn đang đòi không?” Tôi hỏi, đi thẳng vấn đề.
Thảo hơi giật . “Bức tranh nào? Tôi không hiểu cô đang nói .”
“Bức tranh ba mẹ tôi tặng trong đám cưới. Bức tranh Tuấn đang cố gắng giành lấy. Cô có biết giá trị thật nó không?” Tôi nhìn thẳng cô ta.
Thảo im lặng, d.a.o động. “Tôi… tôi không biết. Tuấn không nói với tôi về chuyện đó.”
“Tuấn đã biết về giá trị bức tranh từ trước cưới tôi. Anh ta đã thuê thẩm định nó. Có thể anh ta đã cưới tôi vì bức tranh đó.” Tôi nói, từng lời như một nhát dao.
Khuôn mặt Thảo biến sắc. Cô ta không thể che giấu được sự ngạc nhiên và hoang mang.
“Không thể nào! Anh Tuấn không phải như vậy!” Cô ta lắp bắp phản đối.
“Ồ, vậy sao? Cô nghĩ anh ta là thế nào? Một đàn ông hoàn hảo? một kẻ sẵn sàng lừa để đạt được mục đích?” Tôi mỉa mai.
“Cô nói ! Cô đang ghen tức vì tôi và anh Tuấn ở bên nhau!” Thảo đột ngột lớn tiếng, thu hút sự chú ý vài xung quanh.
“Ghen tức? Tôi đã ly hôn rồi, cô Thảo. Tôi không có do để ghen tức với cô với Tuấn cả. Tôi vạch trần sự thật. Cô có chắc Tuấn chưa từng nói về bức tranh không?” Tôi giữ giọng bình tĩnh.
Thảo cúi đầu, im lặng. Cô ta không còn vẻ kiêu ngạo như lúc đầu nữa.
“Tuấn từng nói với cô về tài chính không? Về những khoản đầu tư bí mật, những khoản nợ?” Tôi hỏi tiếp, cố gắng dò xét.
“Anh ta… anh ta có nói về việc đang đầu tư một dự án lớn, cần rất nhiều vốn. Anh ta còn nói sớm giàu có.” Thảo lí nhí, giọng nhỏ dần.
Tôi cười nhạt. “Chắc chắn rồi. Đó chính là do anh ta cần bức tranh. Anh ta dùng nó để thế chấp, hoặc bán đi để lấy tiền đầu tư dự án đó. Cô có nghĩ anh ta chia sẻ với cô nếu anh ta thành công không?”
Thảo ngẩng đầu lên, đầy sự nghi ngờ và tổn thương. “Cô… cô có bằng không?”
“Bằng được đưa ra trước tòa.” Tôi nói. “Tôi cô biết, Tuấn không phải là đàn ông cô nghĩ. Anh ta có thể lừa tôi, thì anh ta cũng có thể lừa cô.”
Tôi đứng dậy. “Suy nghĩ kỹ đi, cô Thảo. Đừng để trở thành nạn nhân tiếp theo anh ta.” Tôi nói, rồi quay lưng bước đi, bỏ Thảo với khuôn mặt tái mét và thất thần. Tôi không biết liệu Thảo có tin tôi không, nhưng tôi đã gieo lòng cô ta một hạt giống nghi ngờ. Hạt giống đó, tôi hy vọng, nảy mầm và phá hủy Tuấn từ bên trong. Bước ra khỏi quán cà phê, tôi cảm một đang dõi theo . Tôi quay đầu , nhưng không ai. là tôi đã quá cảnh giác? Bỗng một chiếc xe ô tô đen lướt qua, biển số lạ hoắc. Tôi cảm bất an. Có lẽ, Tuấn đã biết tôi đang làm . Tôi phải cẩn thận hơn nữa. chiến , không là pháp , còn là một chiến những âm mưu và toan tính. Tôi không lùi bước. Tôi không để anh ta thắng.