Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cô lại bổ sung:
“Nhưng mà, hôm Phó bị lão gia ép đưa ra nước ngoài. không phép trở về. Nghe nói sang đó , như bị kích thích nặng, không ăn không uống, mỗi ngày tỉnh dậy vẽ tranh… mà bức tranh nào là vẽ cậu.”
“ tội nghiệp đứa bé. Mẹ tàn tật suốt đời, cha chết.”
Ánh Hứa Lộc cụp xuống, giọng nhạt lạnh:
“Cuối cùng kết thúc .”
Đầu dây bên kia, Lâm Tiếu im lặng vài giây, đau lòng mức không nói nổi.
Cô ấy hiểu rõ hơn ai hết — ba tháng , Hứa Lộc phải tàn nhẫn thế nào chính mình có thoát khỏi mối tình kéo dài bảy , bình tĩnh cắt bỏ tất cả những ràng buộc đau thương ấy.
người nói chuyện thêm một ngắt máy.
Đúng đó, Lục gõ cửa bước vào.
Anh đặt bàn một hộp bánh dứa siêu nổi tiếng ở Na Uy, cực khó mua:
“Vừa mua , em thử xem.”
Hứa Lộc nhìn anh, chợt nhớ Phó theo đuổi cô, tận tình quan tâm như vậy, mua cô loại bánh dứa cô thích nhất.
Cô ngẩng , nhìn người đàn ông phong độ mặt, đôi mày nhíu:
“Lục , em vừa kết thúc một mối tình bảy . Giờ tinh thần và xác đều kiệt quệ.”
“Em cần tháng trống để hồi phục, có nghĩ chuyện giữa chúng ta. Nếu bây giờ em mập mờ anh, như vậy là không công bằng anh.”
Giọng nói trẻo của cô vang rõ mồn một căn phòng yên tĩnh.
Lục cong môi, đón lấy ánh cô:
“Không vội. Anh có thời gian.”
Khó khăn lắm anh gặp người mình thích. Anh có đợi, nguyện đợi.
Hứa Lộc ngẩn người nhìn anh, thoáng hiện một tia dao động.
Một , cô cầm miếng bánh dứa , cắn một miếng.
, tại một nhà thờ ở Na Uy.
Một buổi lễ cưới trang trọng đang tổ chức.
Nắng ấm chiếu chiếc váy cưới trắng tinh của cô dâu, phủ một lớp ánh vàng dịu nhẹ.
Hứa Lộc ôm bó hoa tay, đôi đỏ hoe nhìn người đàn ông dịu dàng mặt.
Lục cầm micro, cất giọng tình:
“Lộc Lộc… không, vợ . Em có không tin, nhưng ba anh còn là một người kiên quyết phản đối hôn nhân.”
“Nhưng ba mẹ em hôm đó công ty tìm anh, muốn hẹn anh đi ăn. Khi nhìn thấy ảnh của em trên màn hình điện thoại của mẹ em, tim anh như có gì đó cào một cái.”
“ ấy, đầu anh có một suy nghĩ — ừm, chính là em . Nếu là em, kết hôn thật tốt.”
“Em biết không, vợ à, cái đêm em đồng ý hẹn hò anh, anh vui như một đứa trẻ, cả đêm không ngủ . Anh còn lén đăng một dòng trạng thái: có việc để làm, có người để , có điều để mong đợi.”
“Khoảnh khắc anh cầu hôn và em gật đầu, anh cảm ơn ông trời vì ban anh một mối nhân duyên tuyệt vời vậy.”
“Vợ à, anh thề rằng cả đời mình em, thủy chung hôn nhân — đó là nguyên tắc sống của nhà họ Lục chúng ta.”
Mười , Phó công tác tại Na Uy.
khi nhận phòng khách sạn, anh xuống tầng ăn tối.
Từ xa, anh nhìn thấy một người quen thuộc không quen thuộc hơn.
Hứa Lộc đang cùng Lục và gái chín tuổi của họ ăn cơm.
Bé gái có nét giống Hứa Lộc, khi cười đôi cong cong đáng .
Nhưng , cô bé khoanh tay, bĩu môi giận dỗi:
“Ba thiên vị mẹ quá. Ba bóc tôm mẹ xong lượt . Hôm nay là sinh nhật mà, ba không phá lệ một lần sao?”
Hứa Lộc mỉm cười, định bóc tôm bị Lục ngăn lại.
Anh xoa đầu gái, dịu dàng cười:
“Bảo bối, ba không thiên vị. Ba xót mẹ thôi. Ngón tay mẹ đẹp như vậy, dính dầu mỡ khi bóc tôm ba thấy xót lắm.”
Vợ của anh, nên nuông chiều như công chúa, tay không vướng bếp núc, xinh đẹp rạng rỡ.
Phó nhìn Hứa Lộc đang hạnh phúc, lặng lẽ xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi nhà hàng, nước anh tuôn trào.
Lần , anh không còn tiến tới làm phiền cô nữa.
Lộc Lộc, biết em còn sống, anh thấy rất vui.
Xin lỗi em, Lộc Lộc.
Kiếp , hãy anh một cơ hội, để lần , anh là người em .
[Toàn văn hoàn tất]