Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8.
Buổi tối, Phó Dật về nhà, trông có vẻ rất mệt mỏi.
Anh ta ngồi xuống ghế sofa, gọi tôi:
– Anh phải ra nước ngoài mấy ngày, em giúp anh thu xếp hành lý nhé.
Tôi vẫn như mọi khi, đáp lời nhẹ nhàng:
– Được thôi.
Sau đó tôi hỏi:
– Anh đi một mình à? Có tài xế đưa anh ra sân bay không? Hay em chở anh đi?
Phó Dật lắc đầu. Rồi như nghĩ đến điều gì đó, anh ta chọn trả lời một phần:
– Vậy phiền em sáng dậy sớm một chút, chở anh ra sân bay nhé.
Nửa đêm, khi anh ta đã ngủ say, tôi vẫn trằn trọc không tài nào nhắm mắt.
Tôi xuống bếp lấy nước.
Đi ngang qua phòng khách, ánh mắt tôi lướt qua chiếc vali đặt ở cửa.
Chiếc vali mà tôi đã cẩn thận thu xếp cho anh ta, nhưng… lại do chính anh lấy ra, thêm thắt gì đó lúc sau.
Tôi đột nhiên muốn mở chiếc hộp Pandora ấy ra.
Chỉ là kiểm tra thôi mà – tôi tự nhủ.
Dù sao cũng là tôi đóng gói, xem lại lần nữa thì có gì sai?
Tôi khẽ mở nắp vali.
Và rồi – trong túi quần của một chiếc quần anh ta mang theo…
Tôi lại nhìn thấy chiếc “bóng bay mùi phô mai” đó.
Tôi không biết phải gọi cảm giác đó là gì.
Cả đêm không ngủ, nhưng sáng hôm sau tôi vẫn dậy sớm làm bữa sáng như thường.
Tôi đánh thêm chút phấn để che quầng thâm dưới mắt, rồi lái xe đưa Phó Dật ra sân bay.
Không ngoài dự đoán — đúng là Hứa Dung đi cùng anh ta.
Nhìn thấy cô ta bước xuống từ xe Phó Dật, tôi suýt nữa không kiểm soát được biểu cảm của mình.
Cô ta cười rạng rỡ, nhảy xuống từ ghế phụ, tay kéo theo một chiếc vali hồng in hình Hello Kitty nhỏ xíu.
Không còn vẻ e dè hôm trước, Hứa Dung hôm nay trông thảnh thơi và tự tin, mang theo dáng vẻ của một “người chiến thắng”.
– Ngại quá, phu nhân… Lẽ ra tài xế phải tới đón tổng giám đốc Phó, nhưng nhà em ở xa quá. Em lại mê ngủ, sợ làm trễ chuyến bay nên… anh ấy bảo tài xế đi đón em trước ạ.
– Cũng may là có chị chịu khó dậy sớm đưa tổng giám đốc đến. Em thật cảm kích.
Từng câu nói nghe như giải thích, nhưng lại ẩn chứa sự khoe khoang lồ lộ.
Tôi chỉ im lặng, lặng lẽ nhìn cô ta diễn vai.
Còn bên cạnh tôi, Phó Dật bắt đầu tỏ ra khó chịu.
– Vào làm thủ tục đi.
Cái miệng cứ ríu rít không ngừng kia lập tức ngậm lại.
Cô ta cắn môi, cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn ấy… quả thực khiến người ta dễ mềm lòng.
– Vâng ạ.
Cô gái nhỏ đi rồi, Phó Dật siết chặt tay tôi một chút.
Anh ta hình như đang do dự điều gì đó.
Quả nhiên, anh mở miệng:
– Hay… em đi cùng anh nhé?
Tôi nhìn anh ta hai giây, rồi bật cười thành tiếng:
– Anh nói gì vậy? Từ khi cưới tới giờ, anh có bao giờ dẫn em đi công tác đâu?
Cách đó không xa, tôi thấy Hứa Dung đang đứng ở một góc, cố ý không đến quá gần, nhưng ánh mắt thì chẳng rời chúng tôi.
Tôi đẩy nhẹ tay Phó Dật:
– Thôi, đi đi. Cô bé kia còn đang đợi anh kìa.
Phó Dật cau mày, tỏ ra khó chịu, hiếm khi chủ động giải thích:
– Không phải chỉ có anh và cô ấy. Cả nhóm đã đi trước rồi…
Tôi nhướng mày.
Ồ, lúc ở trong khách sạn cũng chẳng thấy anh giải thích gì, sao lần này lại đột nhiên lắm lời vậy?
Cái kiểu “lấp liếm để đỡ áy náy” này… đúng là đáng ngờ.
– Em còn chưa từng đi nước ngoài cùng anh mà. Hay là lần này mình đi với nhau đi? – Anh ta lại cố gắng.
Tôi vẫn lắc đầu từ chối.
Phó Dật không còn cách nào, đành quay người bước đi.
Lạ thay, hôm nay anh ta hiếm hoi quay lại nhìn tôi ba lần.
Còn tôi, chỉ ngoảnh đầu đúng một lần —
Là lúc nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn của Hứa Dung đang kéo nhẹ tay áo anh ta, miệng lại ríu rít nói gì đó không ngớt.
Phó Dật muốn tôi ra mặt, tự tay ngăn cản tất cả những gì đang xảy ra.
Nhưng tôi không còn muốn nữa rồi.
Thậm chí… tôi còn mong mọi chuyện diễn ra nhanh hơn.
Bởi vì tôi — không thể chờ thêm được nữa.
9.
Phó Dật đi công tác năm ngày.
Mỗi tối, tôi đều nhận được cuộc gọi video từ anh ta.
Bên đó là sáng sớm, còn trong nước thì trời đã tối.
– Anh biết buổi sáng em hay ngủ nướng, nên chỉ có thể gọi giờ này.
Anh ta như đang cố chấp chứng minh điều gì đó.
Còn tôi, chỉ có thể phối hợp cùng anh ta diễn trọn vai một cặp vợ chồng ân ái.
Tôi biết anh đi đâu, làm gì.
Là để ký kết hợp tác với một doanh nghiệp nước ngoài.
Việc rất quan trọng nên anh đích thân bay sang.
Tôi cũng biết – ông chủ bên đó từng đến thăm Trung Quốc,
và lúc ấy… chính chúng tôi là người tiếp đãi.
Tại bữa tiệc, Phó Dật thể hiện cực kỳ tốt hình tượng một quý ông ân cần với vợ.
Trên đường về, tôi còn trêu anh:
– Hôm nay anh làm sao đấy? Uống hơi nhiều hả? Trông chẳng giống anh tẹo nào.
Anh nhíu mày, bóp sống mũi, rồi thành thật trả lời:
– Ông West rất coi trọng chuyện tình cảm vợ chồng.
Lúc ấy, tôi thật sự không vui.
Tôi nhướn mày, hỏi ngược lại:
– Nghĩa là anh đang… diễn?
– Sao anh không thử… lừa em một lần?
– Mấy thứ thể hiện bên ngoài… đối với anh không quan trọng chút nào à?
Anh không trả lời, cũng chẳng quay lại nhìn tôi.
Chỉ lặng lẽ xoay người, bước vào phòng tắm.
Khi đó, tôi thật sự chỉ muốn kéo cổ áo anh lại,
rồi nói rằng —
biểu hiện bên ngoài của tình yêu… đôi khi còn quan trọng hơn cả những lời nói trống rỗng.
Nhưng tôi đã không làm vậy.
Tôi nghĩ, mỗi người có cách yêu riêng của mình.
Ai cũng có cá tính, cách thể hiện tình cảm không giống nhau.
Giờ nghĩ lại… tôi thấy mình thật ngu ngốc.
Trong khi anh ta đang ở nước ngoài, truyền thông trong nước thì liên tục bùng nổ.
Tập đoàn Phó thị liên tục lên sóng, danh tiếng tăng vọt.
Cùng lúc đó, báo chí đồng loạt “tung hô” cái gọi là “chuyện tình lãng mạn giữa tổng giám đốc Phó và người vợ xinh đẹp.”
Lãng mạn á?
Không khác gì một… bãi rác có thắt nơ.
Tôi lặng lẽ tắt toàn bộ đề xuất nội dung liên quan.
Phải như vậy… tôi mới có thể sống yên một chút.
Chuỗi ngày tĩnh lặng kéo dài được vài hôm.
Cho đến một ngày trước khi Phó Dật trở về.
Anh ta gửi tin nhắn bảo tôi đi đón anh ở sân bay.
Tôi thật sự… muốn bật cười.
Ba năm qua, anh ta chưa bao giờ bám dính lấy tôi như thế.
Chuyện khác thường, chắc chắn có vấn đề.
Nhưng tôi vẫn đi.
Dù gì, vai diễn… thì vẫn phải đóng cho trọn.
Tôi đeo kính râm, đứng lẫn giữa đám phóng viên ở sảnh đón sân bay.
Cho đến khi Phó Dật bước ra —
Bên cạnh anh ta là Hứa Dung, cười tươi như hoa, rạng rỡ như ánh mặt trời.
Khoảnh khắc đó, tôi không khỏi cảm thán:
Tuổi trẻ đúng là thứ quá đỗi phi lý.
Làm việc cường độ cao suốt bao ngày ở nước ngoài, mà trông cô ta vẫn như một đoá hướng dương… chẳng héo nổi.
Ừm… nếu là tôi, có lẽ tôi cũng thích cô ấy.
Dù sao, trước kia tôi cũng từng như thế.
Chỉ là bị Phó Dật – cái “tủ lạnh đời đầu” ấy làm lạnh tới đông cứng rồi.
Tôi còn đang nghĩ ngợi, thì anh ta đã bước tới trước mặt tôi.
Mà hai bàn tay tôi lại trống không, khiến không khí có chút ngượng ngùng.
Chắc anh ta nghĩ… ít nhất cũng nên có một bó hoa.
Ngay lúc đám phóng viên sắp ập đến,
Hứa Dung đột ngột lấy ra một bông hồng từ chiếc túi giấy bên người, tươi cười đưa cho tôi:
– Phu nhân chắc xúc động quá nên quên mua hoa rồi. Vậy bông này em “cho mượn” trước nhé!
– Đây là hoa hồng được nuôi dưỡng kỹ lưỡng ở bên kia đó, tổng giám đốc Phó mua đấy – chỉ có một bông thôi nha!
Tôi không nhận.
Cô ta cúi đầu, vừa hay chiếc khăn choàng cổ lỏng ra.
Và thế là… làn da trắng nõn lộ ra vài dấu vết mờ đỏ, vô cùng rõ ràng.
Cô ta lúng túng chỉnh lại khăn, vội vàng nở nụ cười áy náy.
Nhưng tôi thấy rõ trong mắt cô ta – chẳng phải ngượng ngùng, mà là khoe khoang.
Tôi chỉ khẽ cong môi, bình thản ngẩng đầu nhìn Phó Dật:
– Anh cần thứ này không?
Phó Dật không hề nhìn Hứa Dung lấy một lần.
Anh ta chỉ đưa tay ôm lấy vai tôi, như thể… chẳng có chuyện gì.
Trước mặt truyền thông, Phó Dật hiếm hoi nở một nụ cười dịu dàng:
– Em có thể đến đón anh, với anh… đó đã là món quà tuyệt vời nhất rồi.
Vừa nói, anh ta vừa lấy từ túi áo vest ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho tôi:
– Quà cho em.
Giữa tiếng reo hò cổ vũ của cánh phóng viên, anh ta mở nắp hộp — bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hồng lấp lánh, đẹp đến chói mắt.
– Chiếc nhẫn này… đại diện cho tình cảm duy nhất và đặc biệt giữa chúng ta.
Anh ta nắm lấy tay tôi — rồi ngẩn ra.
Ngón áp út của tôi, nơi từng đeo nhẫn cưới… giờ chỉ còn lại một vết hằn nhạt màu.
Ánh mắt anh ta khựng lại, ngẩng lên nhìn tôi, có chút ngỡ ngàng.
Còn tôi vẫn mỉm cười rạng rỡ, như thể chưa có chuyện gì.
Tôi biết anh ta muốn hỏi,
Nhưng xung quanh chúng tôi là hàng tá ống kính đang chĩa vào từng cử động.
Phó Dật nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lồng chiếc nhẫn kim cương hồng đó vào tay tôi.
Ngay ngắn. Hoàn hảo.
Như một màn kịch được sắp xếp kỹ lưỡng.
Có phóng viên hỏi:
– Tổng giám đốc Phó, anh có điều gì muốn chia sẻ về thành công của lần ký kết này không?
Phó Dật nắm tay tôi, hướng về ống kính với ánh mắt sâu thẳm đầy tình cảm:
– Tôi muốn cảm ơn vợ mình. Cảm ơn cô ấy đã luôn ủng hộ và bao dung cho tôi.
Tôi… suýt chút nữa muốn nôn.
Tất nhiên không phải vì nghén.
Mà là vì… quá buồn nôn.
Nhưng vì viên kim cương hồng nặng 10 carat kia,
nụ cười trên mặt tôi lại rạng rỡ hơn bất cứ ai.