Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Anh ta cầm kết quả kiểm tra của tôi, không thèm đầu, nhạt châm biếm:

“Ba năm rồi, vẫn không tìm nổi một người đàn ông đi cùng khi bệnh ?”

Tôi im lặng, đau đến chỉ có thể đầu nhìn trần nhà.

Anh ta lại nói:

“Gọi người nhà đi. Bệnh của cô phẫu thuật, phải trao đổi phương án với người nhà.”

“Và có nghĩ đến việc tìm tôi. Chúng ta hôn rồi.”

Ngày hôm sau.

Một idol nổi tiếng.

Một thiếu gia tập đoàn tài phiệt.

Một tay đua thiên tài.

Ba người đàn ông đẹp đến thở cũng thấy “lụi tim” đồng loạt xuất hiện trước cửa phòng bệnh.

Từng người một thay phiên hỏi anh ta tình trạng bệnh và phương án điều trị của tôi.

Anh ta cố nhịn khóe miệng giật giật, vành đỏ lên, rồi ép hỏi tôi:

nói… ba người đàn ông này đều là người nhà của ?!”

“Đúng vậy. Bệnh có quy định người nhà không được vượt quá ba người ?”

1

Cuối tuần, tôi gọi xe đến bệnh cấp cứu.

Không ngờ lại chạm mặt chồng cũ trực ở khoa cấp cứu.

Trước mặt tôi là một người đàn ông khoác áo blouse trắng, đeo kính gọng vàng, mặt mũi nghiêm túc, không cười nổi một cái.

Tự dưng thấy tim nhói hơn cả nãy.

hôn ba năm.

Không nghĩ sẽ gặp lại nhau theo cách thế này.

Chu Nghiêm cúi đầu xem xét kết quả , không buồn lên.

Anh bảo tôi nằm lên giường bệnh.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn bụng dưới và phần bụng tôi.

“Chỗ này đau hả? Còn đau nữa không? Đau quặn từng cơn hay âm ỉ ngắt quãng?”

Tôi quay mặt sang một bên, không muốn nhìn thẳng anh.

“Đau quặn.”

anh lẽo vang lên qua ánh đèn huỳnh quang trên đầu.

“Có vẻ là viêm ruột thừa, phải cắt. Nhưng có một vấn đề…”

Nói đến .

Anh đầu, nhìn gương mặt tái nhợt của tôi.

Khẽ cau mày.

“Trạng thái của cô bây giờ không ổn, tôi khuyên nên mổ sớm để giảm đau.”

“Chồng cô rồi?”

Thấy tôi vẫn im lặng.

Anh cầm tờ kết quả , đánh dấu lên đó.

Cuối cùng lên nhìn thẳng tôi, mang theo sự mỉa mai lẽo:

“Ba năm rồi, chẳng lẽ đến một người đàn ông đi cùng bệnh cũng không có?”

Tôi tiếp tục im lặng, đau đến phải đầu nhìn trần nhà.

Anh bật cười:

có giả bộ đáng thương. Tôi đưa ra lời khuyên chuyên môn. Giờ gọi người nhà đến đi, bệnh cô phải phẫu thuật, phải trao đổi phương án với người thân.”

có tìm tôi, chúng ta hôn rồi.”

Cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà mở miệng.

“Không phải, Chu Nghiêm, hôn ba năm rồi mà anh lại tự luyến vậy? Tôi có tìm thì cũng không tìm anh – cái dây mướp già úa đó.”

Nói xong câu đó.

Tôi chẳng còn tâm trí nhìn nét mặt tái mét của Chu Nghiêm nữa.

Vì cơn đau dữ dội ập , tôi lịm đi.

Viêm ruột thừa không phải bệnh lớn, nhưng đau thì đúng là muốn chết luôn cho rồi.

2

Tỉnh lại lần nữa.

Tôi được chuyển lên khu nội trú.

Bên tai lờ mờ vang lên tiếng nói chuyện của vài người.

“Bệnh này người nhà vẫn chưa liên lạc được, đáng thương ghê, nhìn cũng còn trẻ mà, chắc kết hôn rồi nhỉ? Tôi thấy cô ấy đeo nhẫn cưới mà, chồng mất tiêu rồi?”

mà biết, không có người thân thì bạn bè cũng phải có chứ? Đằng này chẳng có đến thăm. Haizz, sống cô lập quá.”

“Này này, tôi thấy là bác sĩ Chu làm thủ tục nhập cho cô ấy đó, hình như quan hệ không tầm thường . Tôi còn nghe thấy bác sĩ Chu hỏi cô ấy chồng nữa mà…”

“Xì xì xì! Nói linh tinh cái gì đó? Bác sĩ Chu là người thế nào chứ, làm nhìn trúng cô ấy được? Bạn gái người ta là tiểu thư nhà giàu, khí chất hơn người, là mối tình đầu Bạch Nguyệt Quang, tình cảm tốt đẹp khỏi nói, cũng lôi gán ghép linh tinh.”

Tôi nghe đến không chịu nổi nữa rồi.

không còn là thì thầm nữa.

Mà là gào lên sát bên tai tôi.

Cứ sợ tôi không nghe thấy ấy.

Tôi định lên tiếng thì nghe thấy quát của Chu Nghiêm:

“Không được bàn tán về bệnh trong phòng bệnh.”

Ồ, hóa ra anh vẫn ở .

Vừa rồi nghe hết từ đầu cuối, có phải nghe mấy câu tán tụng về mà thấy sướng không?

hôn xong rồi.

Anh với cô tiểu thư Bạch Nguyệt Quang đó vẫn còn yêu đương mặn nồng?

Cũng phải, người ta tốn bao công sức hôn, chẳng phải vì muốn quay về bên mối tình đầu ?

Nghĩ hình hai người họ ôm nhau nơi cửa nhà tôi trong đêm mưa hôm đó, tôi lại thấy buồn nôn.

Chu Nghiêm bước đến bên giường, bình thản:

“Nếu cô ngại người nhà gặp tôi thấy không tiện, tôi có thể rút lui. Khoa tôi còn bác sĩ khác, chỉ …”

Đúng ấy, một người đàn ông hớt hải chạy từ ngoài cửa.

Thở hồng hộc, ăn mặc cực kỳ sành điệu, còn đeo khẩu trang và mũ.

Không biết còn tưởng idol trốn đi dạo phố.

Anh ta vừa xuất hiện thu hút toàn bộ ánh nhìn trong phòng bệnh.

“Không , bác sĩ. Tôi là người nhà. Có thể cho tôi biết tình trạng của vợ tôi không?”

Chu Nghiêm quay đầu nhìn người đàn ông đó.

Rồi quay lại, ánh nghi hoặc nhìn tôi:

“Cô tái hôn rồi? là chồng cô thật?”

Tôi im lặng, nghiêng đầu nghĩ một chút.

“Cũng coi như người nhà, bọn tôi tổ chức hôn lễ ở bãi biển.”

Người đàn ông bịt khẩu trang bước trước giường tôi.

Đôi đào hoa cười cong cong.

Liếc từ trên xuống dưới đánh giá Chu Nghiêm.

Rồi rất lịch sự đưa tay ra.

“Chào anh bác sĩ Chu, tôi là chồng cô ấy – Tinh . Phẫu thuật bàn gì thì nói với tôi là được.”

Chu Nghiêm nhìn người đàn ông cao ngang trước mặt.

Dù đeo khẩu trang nhưng đôi kia rõ ràng là người có nhan sắc.

Chu Nghiêm bỗng trở nên lùng:

“Anh chắc chắn là chồng cô ấy? Hôm qua cô ấy đến một , còn ngất xỉu. Là người yêu mà không ở bên cạnh đó à?”

Chưa kịp để Tinh trả lời.

Tôi xen :

“Anh ấy bận công việc, lịch trình dày đặc nên tôi không báo.”

Chu Nghiêm mím môi, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Công việc gì mà bận không quan tâm sức khỏe người yêu?”

“Cô chọn đàn ông ngày càng tệ rồi đấy.”

Tôi lập tức cắt lời anh:

“Bác sĩ Chu, anh hình như đi quá giới hạn rồi? Giữa chúng ta, chỉ là mối quan hệ bác sĩ và bệnh .”

Ngay giây sau đó.

Tay tôi bị nắm chặt.

Tinh kéo khẩu trang xuống.

Một gương mặt đẹp đến vô thực áp sát tôi:

“Này yêu, giận nữa, lỗi là do anh, anh sai rồi.”

“Tối qua anh gọi cả đêm mà không bắt máy. Anh diễn xong concert liền đặt vé máy bay sớm nhất để bay về .”

cãi nhau với bác sĩ Chu, để anh ấy mắng anh là được, mắng anh rồi thì không được mắng nữa.”

Tinh mở miệng là nói mấy câu dịu dàng ướt át.

Khiến Chu Nghiêm đứng đó không biết phản ứng ra .

Trong khi các y tá xung quanh thì gần như hét lên.

“Trời ơi, đúng là Tinh kìa! Aaaa, mấy hôm trước tớ còn xem show nhạc của , người ngoài đời đẹp quá trời luôn!”

“Bài hát mới gần của tôi nghe suốt ấy, nghe nói cưới rồi mà không ngờ là thật, vợ lại nằm ngay chỗ tụi luôn!”

Càng tiếng bàn tán càng lớn.

Chu Nghiêm hít sâu một hơi.

Liếc tôi.

“Người nhà không được làm hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh .”

Tinh không đầu:

“Vậy cho vợ tôi chuyển qua phòng VIP đặc biệt đi.”

Chu Nghiêm :

“Hết giường rồi.”

Tinh nheo :

“Vậy tụi tôi chuyển .”

Chu Nghiêm nghiến răng:

“Bệnh cô ấy phải mổ ngay.”

Ánh hai người giao nhau, không khí căng như sắp nổ.

Ngay cả y tá bên cạnh cũng thấy có gì đó sai sai:

“Bác sĩ Chu, anh có phải quá để tâm bệnh này rồi không? Hai người là bạn à?”

“Không.”

Chu Nghiêm dứt khoát phủ nhận.

Tùy chỉnh
Danh sách chương