Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
Cơn giận dữ đã khiến Lục Yên mất hết lý trí, cô ta bắt taxi lao thẳng đến trung tâm thương mại.
Nhưng ngay khi bước vào cửa, cô ta vô tình đụng phải một đứa trẻ.
Cha mẹ đứa bé lập tức nổi đóa, kéo cô ta lại không cho đi, lớn tiếng mắng chửi.
Mà lúc này, tinh thần và cảm xúc của Lục Yên đã căng như dây đàn.
Cô ta gào khóc điên loạn, lấy cái thai trong bụng ra làm cái cớ để ngang ngược ăn vạ.
Nhưng nhà kia cũng không phải dạng vừa, lập tức cãi tay đôi với cô ta.
Trong lúc hỗn loạn, không biết đứa trẻ nào làm rơi cây kem xuống đất, Lục Yên với người phụ nữ kia đẩy qua đẩy lại, giẫm lên kem rồi ngã ngửa ra đất.
Ngã thẳng một cú bốn vó chổng lên trời.
Sắc mặt mọi người xung quanh đều thay đổi.
Bởi vì cô ta ôm bụng nằm rên rỉ, không tài nào đứng dậy nổi.
Khi đưa tay lên khỏi gấu váy, cả bàn tay đã dính đầy máu.
Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.
Ai cũng né xa, sợ bị vạ lây.
Bảo vệ trung tâm thương mại vội vã gọi cảnh sát và xe cấp cứu.
Tạ Lương cuối cùng cũng hớt hải chạy tới, quỳ một gối trên đất, nắm lấy tay Lục Yên, nghe cô ta vừa đau vừa chửi loạn lên, còn anh ta thì mặt mày toàn vẻ mệt mỏi và chán chường.
Tôi bế Ẵm Ẵm, dỗ con bé từng chút một, trong lòng không chút gợn sóng, lạnh nhạt nhìn một màn kịch lớn đang diễn ra trước mắt.
16
Lục Yên nói là bị người ta đẩy ngã.
Nhưng lời nói dối vụng về đó chẳng thể qua mắt ai, cảnh sát mở video giám sát trong trung tâm thương mại ra, liền thấy rõ ràng là cô ta tự giẫm vào kem rồi ngã.
Còn cây kem đó là của ai làm rơi, cuối cùng cũng chẳng tra ra nổi.
Chuyện này chỉ có thể kết luận là tai nạn ngoài ý muốn.
Hậu quả của vụ sảy thai, chỉ có thể để Lục Yên và Tạ Lương tự nuốt lấy.
Vì chuyện này, hai người họ cãi nhau dữ dội, nhưng lần này Tạ Lương cũng nín nhịn không nổi nữa, chẳng buồn nhường nhịn cô ta.
Anh ta thật sự không hiểu nổi.
Không hiểu sao Lục Yên đang mang bầu to như thế lại phải lặn lội đi gây chuyện với anh ta, đi cãi nhau làm gì.
Rõ ràng bác sĩ đã dặn phải nằm dưỡng thai, mẹ anh ta thì ngày nào cũng ở nhà hầu hạ như hầu tổ tông, cả nhà nhường nhịn cô ta, đến việc không để cô ta đi làm cũng không sao, còn cấp cả thẻ phụ cho cô ta tiêu xài—
Vậy mà cô ta vẫn nhất định phải mò tới trung tâm thương mại gây náo loạn một trận?
Chỉ vì anh ta mua đồ cho Ẵm?
Ẵm là con gái anh ta, chẳng lẽ mua vài bộ quần áo cũng không được?
Còn nữa, lúc bước vào trung tâm thương mại, cô ta đụng phải con nhà người ta, vì sao cứ phải ăn thua, cứ phải cãi cọ?
Để rồi cuối cùng hại đến cả đứa con của mình?
Lục Yên cũng không hiểu nổi.
Cô ta không hiểu vì sao lần này Tạ Lương thà bênh người ngoài cũng không đứng về phía cô ta.
Rõ ràng cô ta mới là người bị hại!
Là cô ta mất con!
Thế là hai người lại tiếp tục cãi vã, đập phá tanh bành cả nhà.
Cuối cùng, Tạ Lương mệt mỏi cực độ.
Anh ta đứng giữa căn phòng ngổn ngang, nói với Lục Yên một câu:
“Chia tay đi.”
Lục Yên không thể tin nổi.
Cô ta đã mất tất cả, giờ chỉ còn mỗi Tạ Lương, còn ôm hy vọng làm vợ hợp pháp của anh ta.
Nên cô ta bắt đầu cầu xin, mềm mỏng van nài, cố gắng níu kéo.
Nhưng lần này, Tạ Lương không hề động lòng.
Ngày trước, Lục Yên từng là nơi anh ta tìm chốn yên bình. Bây giờ, lại chính là nguồn cơn mọi đau khổ của anh.
17
Cùng lúc đó, thái độ của Tạ Lương với tôi càng lúc càng tốt hơn.
Anh ta luôn áy náy với tôi và Ẵm. Dưới sự thúc đẩy của cha mẹ, anh ta thậm chí còn nghĩ đến chuyện tái hôn.
Phải rồi, đúng là như thế.
Trước kia anh ta chỉ là bị Lục Yên làm cho mê muội, mới phạm phải bao nhiêu hành vi ngu ngốc như vậy.
Anh ta thừa nhận mình quá bốc đồng.
Nhưng bây giờ tỉnh ngộ rồi, anh ta nghĩ vẫn nên cho con gái một gia đình hoàn chỉnh.
Đối diện với sự nhiệt tình của anh ta, tôi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
Tôi cảm thấy cuộc đời thật nực cười.
Ngày trước, vì “tình yêu đích thực”, anh ta có thể đẩy tôi—người vừa ở cữ xong—ngã xuống đất, trơ mắt nhìn con gái gào khóc trong phòng mà không hề động lòng.
Cứ thế, bỏ rơi hai mẹ con tôi.
Giờ thì chỉ cần vài câu nói ngon ngọt, vài hành động giả vờ hối lỗi là tưởng sẽ quay lại như chưa từng có chuyện gì?
Đời này, dễ vậy sao?
Đúng lúc ấy, công ty tôi cần cử người đi châu Âu làm giám đốc dự án.
Tôi lập tức xung phong.
Đồng thời cũng lo luôn hộ chiếu cho mẹ tôi và Ẵm.
Dự án yêu cầu ở lại lâu dài, công ty vốn rất khó tìm người vì các sếp ai cũng bận con cái, gia đình.
Vậy nên khi tôi chủ động, họ mừng như bắt được vàng, lập tức mua vé máy bay cho ba mẹ con.
18
Tạ Lương vẫn còn đang mơ mộng về một mái ấm hạnh phúc được hàn gắn lại.
Vì thế anh ta nóng lòng muốn cắt đứt “vết nhơ” mang tên Lục Yên.
Ngày trước ngọt ngào bao nhiêu, giờ trở mặt vô tình bấy nhiêu.
Hai người họ cãi nhau long trời lở đất, Lục Yên còn kéo tới công ty anh ta đập phá văn phòng.
Nhiều bạn bè còn đăng cả story trêu chọc.
Tôi thì âm thầm thu xếp hành lý, chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi, nhờ anh trai rao bán căn nhà giùm.
Chuyến bay của chúng tôi là vào ngày mai.
Tôi đứng trước cổng công ty, nhìn Tạ Lương cầm bó hoa hồng đến đón tôi, mặt đầy hớn hở.
Ngay sau đó, Lục Yên cũng lò dò theo sau, rồi hai người họ cãi nhau chí chóe ngay giữa cổng công ty, thậm chí còn động tay chân.
Tôi thấy thật hả hê.
19
Chọn lựa thế nào thì phải chấp nhận hậu quả như thế.
Yêu người như thế thì cũng phải sống chung với một cuộc đời như thế.
Họ chọn nhau, thì giờ phải chịu đựng nhau.
Cuộc sống là vậy.
Trên đời làm gì có cái gọi là “gương vỡ lại lành”, chỉ có “tiếc nuối” thôi.
Giống như chúng tôi từng bắt đầu rất đẹp, nhưng lại chẳng thể có một cái kết tử tế.
Không ai cam tâm, chẳng ai mãi chờ một người không quay đầu.
Trên đời, vốn dĩ chẳng có kẻ lãng tử hoàn lương.
Thế thôi.
Từ nay, anh ta sống cuộc đời của anh ta.
Còn tôi, đi con đường của riêng mình.
Dù rằng nhiều năm trước, khi cả hai còn là những đứa trẻ…
Chúng tôi từng tin rằng sẽ bên nhau suốt đời, sẽ kề vai sát cánh cùng nhau đi qua muôn ngàn sóng gió.
(Toàn văn hoàn)