Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 10

Trần Tĩnh – chúa ảo tưởng ấy – chẳng mấy chốc bị hiện thực vả tơi tả.

Không , không nhà, không việc .

Bị ty sa thải, bị chủ nhà đuổi cổ, bị chủ nợ tới nổ máy.

, ta đến – cầu xin giúp đỡ.

Lúc ấy tôi và Trần Minh đang ăn tối.

Anh không , chỉ liếc nhìn tôi, bấm loa ngoài.

Giọng Trần Tĩnh vang lên, nghẹn ngào, mềm yếu, thảm hại đến tội nghiệp.

Trần Minh lắng nghe hết, không chen lời.

lạnh lùng đúng một câu:

“Con đường em đi – là em chọn. Em nên học cách tự chịu trách nhiệm với cuộc mình.”

Dứt lời, anh dập máy, chặn số.

Vài , Vương Tú Phương cũng này là giọng điệu khác: đau khổ, hối hận, nài nỉ.

Nhưng tôi không còn là con dâu ngây thơ múc canh, gắp rau, sống nhẫn nhục bên mâm cơm lạnh lẽo nữa.

Tôi chỉ hỏi thăm vài câu phép, cúp máy.

Sự thương hại là món xa xỉ, và tôi không dư để bố thí.

Thoát khỏi xiềng xích gia đình, tôi như được tiếp thêm s-i-nh lực.

Tôi tập trung hơn việc, dốc toàn lực dự án quan trọng và nhanh ch-óng được đề bạt trưởng phòng.

Tôi có tiếng , có năng lực, có sự nhận – tất cả là nhờ tôi không còn tiêu hao năng lượng những cuộc chiến nhàm chán với người nhà chồng.

Trần Minh – người đứng tôi và m-ẹ anh – giờ đã thực sự trở thành người đồng hành đúng nghĩa.

Chúng tôi bàn đến chuyện s-i-nh con, về một gia đình thật sự: chỉ có chúng tôi và đứa trẻ. Một thế giới nhỏ, sạch sẽ, bình đẳng, không dối trá, không thiên vị.

Thỉnh thoảng, tôi nhớ lại những tháng cũ – bên mâm cơm, tôi đến một miếng thịt cũng không dám gắp, sợ bị mắng là “ích kỷ”, là “đàn bà không điều”.

Tôi nhớ cả những ngày chỉ có rau xanh và đậu phụ – nuốt đầy nước mắt.

nhìn hiện tại – phòng khách tràn ngập nắng, chồng đang pha trà, mọi thứ yên bình đến lạ.

Tôi chợt hiểu sâu sắc một điều:

Tôi đấu tranh – không một bữa ăn.

Mà là được sống như một con người.

11

Vài , cha ruột Trần Minh – Trần Kiến Quốc – trút hơi thở .

Ông ra đi trong yên lặng, chẳng để lại tiếng động mấy chục nằm bất động.

Trần Minh lo hậu sự cha. Tôi đi bên anh.

Vương Tú Phương cũng có mặt.

Bà ta già . Rất già. Tóc bạc trắng, lưng còng, không còn chút bóng dáng người đàn bà ngạo nghễ chi phối cả nhà này.

Cái ch-ếc Trần Kiến Quốc – chẳng khác vết dao cắt đứt mối dây liên hệ mong manh bà ta và con trai.

Bà không còn lý do nào để bám víu, để đòi hỏi, để giả bộ m-ẹ thương con.

Sức khỏe bà xuống dốc nhanh ch-óng. Không còn , không còn , không còn tiếng .

Một , bà tìm đến chúng tôi, đề nghị được chuyển đến sống – để chúng tôi phụng dưỡng như “đạo con”.

Tôi và Trần Minh không đồng ý.

Chúng tôi thuê một hộ lý tốt, trả chi phí dưỡng lão hằng tháng, đảm bảo bà được chăm sóc tử tế.

Chúng tôi thỉnh thoảng ghé thăm. Vẫn tròn chữ hiếu.

Nhưng ranh giới "bổn phận" và "bị lợi dụng" – tôi nắm rất rõ.

chúng tôi và bà – mãi mãi sẽ có một bức tường ngăn.

Trần Tĩnh – người ảo tưởng cả sẽ sống trên người khác – giờ thành kẻ mất tích dòng .

Bị nợ bủa vây, bị xã hội t-á-t liên tục, bạn bè tránh xa, tín dụng sụp đổ.

ta – vẫn là để vay .

Trần Minh nhạt, tắt máy không do dự.

Chúng tôi chưa nghe lại từ ta kể từ đó.

Con chúng tôi chào ba .

Một đứa trẻ ngoan ngoãn, thông minh, sống trong tình yêu và sự bằng.

Con bé không cần những bữa cơm lạnh, những đêm khóc thầm, những m-ẹ nó cãi tay đôi với cả dòng họ – để bảo vệ được ăn no, sống yên.

Con bé chỉ cần – ba m-ẹ nó yêu nhau, yêu con, và không chen ngang gia đình này nữa.

Một tình cờ, tôi nghe từ người hàng xóm cũ rằng trước lúc lâm chung, Vương Tú Phương có thì thào sám hối.

Bà ta này, người bà ta thấy có lỗi nhất ngoài chồng cũ… chính là tôi.

Rằng bà ta hối hận.

Nghe xong, tôi chỉ .

Hận ư?

Không còn.

Tha thứ?

Không cần thiết.

Chúng tôi – mỗi người – đã bước ra khỏi vũng lầy và đi đến cái kết riêng mình.

Vương Tú Phương qua trong độc.

Không bên cạnh. Gia sản chẳng còn .

Tất cả đã dùng để trả nợ – cả và nhân quả.

Tôi và Trần Minh đến dự tang lễ. Không tình nghĩa, chỉ sự tử tế tối thiểu.

Nhìn tấm di ảnh bà ta – tôi không thấy ngoài một tiếng thở dài.

Cuộc chiến kéo dài suốt bao nhiêu – từ mâm cơm nghẹn ngào đến những trận đối đầu trước tòa – cũng khép lại.

Câu chuyện tôi và Trần Minh, về trở thành lời kể các cuộc trà dư tửu hậu. Nhiều người hỏi tôi:

“Sao chị mạnh mẽ được như vậy?”

Tôi chỉ .

tôi – nếu mình không giành lấy, không trao tôi cả. Những tôi giành được không bạc. Mà là tự do. Là được sống, được yêu, được tôn trọng.”

Ánh nắng rọi qua cửa sổ, rọi khuôn mặt con gái tôi đang đùa trong lòng chồng.

Tôi – mọi thứ tôi có hôm nay, không nhờ .

Là tôi giành lấy bằng sức và m-á-u.

Và tôi xứng đáng.

[HOÀN]

Tùy chỉnh
Danh sách chương