Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Chương 2: Nước Cờ Đầu Tiên

Phòng của Trần Việt, Giám đốc Điều hành Công Thịnh, nằm tầng nhất, nhìn thẳng ra tòa nhà Thiên Tinh xa hoa.

Ánh sáng mặt trời tháng mười hai hắt qua tấm kính trong suốt, khiến căn phòng lấp lánh dát vàng. Nhưng tôi biết, sự xa hoa được xây dựng những toan tính lạnh lùng nhất.

Trần Việt, một đàn ông ngoài bốn mươi, với mái tóc muối tiêu được cắt tỉa cẩn thận và nụ cười sắc lạnh, đang đứng quay lưng lại với tôi, nhìn về phía Thiên Tinh.

“Chào mừng, Lâm Du,” giọng anh ta trầm và vang, không quay lại. “Tôi luôn đ.á.n.h những biết rõ trị của mình, và dám hành động để đòi hỏi .”

Tôi đặt chiếc túi xách lên bàn, trong đó có chiếc USB chứa mã nguồn C-9.

Sự căng thẳng khiến tôi đứng thẳng lưng một cách cứng nhắc.

Tôi không được phép lộ ra bất cứ sự yếu đuối hay hối hận nào ngay lúc . Tôi phải trông một chuyên nghiệp đang thực hiện một giao dịch ăn.

“Tôi trị của bản thiết kế C-9 là đủ lớn để tôi không phải giải thích thêm về yêu cầu của mình, thưa ngài Trần,” tôi nói, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh và tự .

Trần Việt quay lại, đặt ánh mắt thăm dò lên tôi. Đó là một ánh mắt không xúc, chỉ có sự tính toán.

“Giám đốc R&D và mức lương hơn Diệp Chi 30%,” anh ta nhắc lại, nhếch môi. “Tham vọng, tôi thích điều đó. Hợp đồng của cô đã được soạn sẵn. Nhưng trước , tôi xem hàng.”

Anh ta ra hiệu cho thư mang đến một chiếc máy tính bảng bảo mật. Tôi không ngần ngại, mở túi xách và đưa chiếc USB cho anh ta.

“Tất cả đều nằm trong đó. Toàn bộ kiến trúc mô hình, thuật toán độc quyền, thứ,” tôi nói, giọng hơi khô khốc.

Trong khoảng mười lăm phút sau đó, căn phòng chìm vào sự im lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng gõ nhẹ của Trần Việt màn hình ứng. Anh ta là một sư phần mềm xuất sắc trước trở thành CEO, và tôi biết anh ta đang kiểm tra những đoạn mã cốt lõi.

Tôi kiên nhẫn đợi, tự nhủ đây là nước cờ duy nhất tôi có đi. Nếu bây giờ tôi rút lui, tôi sẽ mất hết: mất , mất , và mất luôn cả cơ hội.

Cuối , Trần Việt ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta lóe lên tia hài lòng sâu sắc.

“Tuyệt vời,” anh ta chậm rãi nói. “Thật sự là một kiệt tác thuật. Cô và Diệp Chi đúng là hai bộ óc thiên tài. Nhưng Diệp Chi chỉ có sáng tạo, còn cô, Lâm Du, mới là biết thương mại hóa tài năng của mình.”

Anh ta đẩy tập hợp đồng sang phía tôi.

đi. Chào mừng đến với Công Thịnh. Giám đốc R&D.”

Tôi cầm bút, bàn tay hơi run rẩy. Dòng chữ ‘LÂM DU – GIÁM ĐỐC NGHIÊN CỨU VÀ PHÁT TRIỂN’ hiện lên một lời tuyên bố chiến thắng trang giấy.

Tôi . Từng nét chữ đang cắt đứt sợi dây liên kết với quá khứ. Với Công Thiên Tinh. Với Diệp Chi.

tôi xong, giác đầu tiên không phải là hối hận, mà là một sự nhẹ nhõm đến choáng váng, kèm theo niềm kiêu hãnh lạnh lùng. Cuối , tôi đã thoát ra khỏi cái bóng đó.

“Bây giờ,” Trần Việt lấy lại bản hợp đồng đã , nụ cười của anh ta trở nên nguy hiểm hơn, “ tiếp theo là gây ra một chút phiền toái cho Công Thiên Tinh, hay nói đúng hơn là cho cô thân của cô.”

“Tôi muốn cô thực hiện một nữa. Cô phải gửi email từ tài khoản cá nhân của cô cho Diệp Chi, một email có vẻ là lời xin lỗi hoặc lời chia tay, để đảm bảo cô ấy không nghi ngờ về sự hợp tác của chúng ta ngay lập tức.”

“Tôi hiểu,” tôi đáp. Tôi đã chuẩn bị sẵn kịch bản . Tôi thời gian để củng cố vị trí của mình ở Thịnh trước chuyện vỡ lở.

rời khỏi văn phòng Trần Việt, tôi thấy mình hơn, mạnh mẽ hơn. Vị trí Giám đốc R&D. Lương bổng kếch xù. Cuộc đời tôi đã thay đổi chỉ trong một đêm.

Tôi đi thẳng đến một quán cà phê vắng vẻ, mở laptop, và soạn email gửi cho Diệp Chi.

Chủ đề: Tạm biệt.

“Diệp Chi thân mến,

Mình biết rất đột ngột. Mình đã suy nghĩ rất nhiều sau cuộc họp tối qua. Mình nhận ra mình không còn phù hợp với con đường mà Thiên Tinh đang đi. Mình một thử thách mới, một môi trường mới để thực sự phát triển.

Mình đã nộp đơn xin nghỉ và sẽ không quay lại ở Thiên Tinh nữa. Đừng tìm mình, mình thời gian để ở một mình. Xin lỗi vì đã không nói trước với cậu.

Chúc cậu thành công với C-9. sẽ là một dự án tuyệt vời.

Lâm Du.”

Tôi gửi đi. Nhấn nút “Gửi” giống một tiếng s.ú.n.g khai màn cho cuộc chiến.

Mười phút sau, điện thoại tôi rung lên điên cuồng. Hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Diệp Chi. Rồi nhắn WhatsApp:

Diệp Chi: “Lâm Du! Cậu bị vậy? lại xin nghỉ ? Cậu đang ở đâu? Mau bắt máy đi, mình lo lắm!”

Diệp Chi: “Đừng nói với mình là cậu giận chuyện thăng nhé? Mình đã nói với HR rồi, cậu sẽ lên Trưởng nhóm thuật ngay sau C-9 ra mắt mà!”

Diệp Chi: “Lâm Du, ơn trả lời đi!”

Tôi tắt thông báo, nhấp một ngụm cà phê đắng.

Diệp Chi vẫn là Diệp Chi. Hào phóng, , và luôn cho thứ đều nằm dưới sự kiểm soát của cô ấy.

Cô ấy sẽ không bao giờ nghĩ tôi, đã cô ấy chia sẻ bí mật, lại có phản bội một cách trắng trợn vậy.

Buổi chiều ngày, tức về tôi chuyển sang Thịnh bùng nổ trong giới công .

Thiên Tinh bị một cú sốc lớn mất đi một sư cấp ngay trước thềm ra mắt dự án quan trọng nhất.

Nhưng cú sốc lớn hơn vẫn chưa đến.

Hai ngày sau, Thịnh tổ họp báo.

Trần Việt đứng bục, tuyên bố công ty đã hoàn thiện một nền tảng phân tích dữ liệu khí hậu hoàn toàn mới, được gọi là “Dự án D-10”, với hiệu suất tối ưu và khả năng giảm chi phí vượt trội so với các đối thủ thị trường.

Hình ảnh của tôi, Giám đốc R&D Lâm Du của Thịnh, xuất hiện nổi bật bên cạnh Trần Việt.

Tôi không hề lộ mặt, nhưng tôi có nhận được sự hỗn loạn đang xảy ra tại Thiên Tinh.

C-9 và D-10. Tên khác nhau, nhưng cốt lõi thuật thì giống nhau đến 90%.

Đêm đó, tôi đang thưởng thức bữa tối sang trọng một mình trong căn hộ mới của mình, một phần thưởng thêm từ Trần Việt thì điện thoại vang lên.

Diệp Chi.

Lần , tôi quyết định nghe máy.

“Lâm Du! Cậu đang gì vậy?” Giọng Diệp Chi không còn là sự lo lắng, mà là một tiếng thét nghẹn ngào, pha lẫn sự hoài nghi và đau đớn tột độ.

“Diệp Chi,” tôi nói, giọng bình thản đến mức chính tôi cũng bất ngờ. “Chúng ta không có gì để nói nữa.”

“Cái gì không có gì để nói? Dự án D-10 đó! Lâm Du, cậu có ? Mã nguồn… chỉ có mình và cậu biết!” Cô ấy ngừng lại, tiếng thở dốc vang vọng qua điện thoại. “Cậu đã phản bội mình. Cậu đã lấy C-9!”

Tôi mỉm cười, một nụ cười mà cô ấy không thấy được.

“Đừng gọi là lấy, Diệp Chi. Đó là thứ mình đã bỏ công sức ra xây dựng, với cậu. Chỉ là, mình quyết định mang đi đến nơi được định đúng.”

“Cậu… cậu đã bán đứng cả tình mười năm chỉ vì một vụ và tiền bạc ?” Giọng Diệp Chi vỡ ra.

“Tình ?” Tôi nhếch môi. “Tình của cậu là gì? Là để mình nền cho ánh sáng của cậu suốt mười năm à? Là cái Trưởng nhóm thuật ban cho mình ? Không, Diệp Chi. Mình muốn Giám đốc, và mình đã tự lấy .”

Diệp Chi im lặng. Một sự im lặng nặng nề hơn cả tiếng khóc. Tôi thấy một chút nhói đau, nhưng nhanh chóng gạt bỏ. Cái của sự thất bại còn đau đớn hơn.

“Được rồi, Lâm Du. Cậu đã chọn con đường ,” cuối , cô ấy nói, giọng đã hoàn toàn lạnh lẽo. “Nhưng cậu nên biết, Thiên Tinh sẽ kiện. Và tớ, tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.”

Cô ấy cúp máy.

Tôi đặt điện thoại xuống. Tôi biết kiện tụng là điều không tránh khỏi. Nhưng với Trần Việt và đội ngũ pháp lý của Hai Thịnh, tôi mình sẽ an toàn.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về Thiên Tinh. Tôi không còn là cái bóng. Tôi là Lâm Du, Giám đốc R&D của Công Thịnh. Tôi đã giành được nước cờ đầu tiên.

Nhưng trong khoảnh khắc chiến thắng đó, một giọng nói lạnh lùng khác vang lên trong đầu tôi: “Liệu Trần Việt có thật sự coi trọng tài năng của cô, hay chỉ coi cô là một vũ khí dùng một lần?”

Tôi nhanh chóng xua tan nghi ngờ đó. Tôi đã có vị trí, có tiền, có quyền lực.

thứ đều đáng .

Tùy chỉnh
Danh sách chương