Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 3
Cậu ta túm cổ áo tôi, đỏ bừng.
Tôi thuận tay bóp vào khe xương cổ tay.
Cậu ta vì đau , tức buông tay.
Nhưng tôi vẫn giữ chặt, không để cậu ta rút về.
“Miệng m.ô.n.g cậu nối liền nhau à? Mở miệng ra là toàn những thứ dơ bẩn, không sạch được sao?”
Vừa dứt lời, tôi buông tay.
Cậu ta ngã phịch xuống đất.
“ Tĩnh Nghi! Được! Các người cứ chờ đấy!”
Cậu ta lồm cồm đứng dậy, phun một bãi nước bọt, rồi chạy trối c.h.ế.t.
Chỉ còn cô gái kia, ngẩng khuôn đáng thương nhìn tôi, nhỏ giọng:
“Cảm ơn cậu.”
…
Hết tiết học, chỗ ngồi cạnh tôi tức náo nhiệt.
Một đám con gái ríu rít vây quanh.
“Trời ơi, cậu ngầu đi! Ngay cả Hoắc Thiên cậu cũng dám đánh!”
“Thằng Hoắc Thiên ngang ngược quen rồi. Ngoài vị thái t.ử đẹp giỏi t.h.ả.m kia ra thì là ai cậu ta cũng dám động vào. Con ch.ó đi ngang cũng bị đá hai phát!”
“Không phải lần đầu cậu ta chặn hoa khôi ở cầu thang đâu, bọn tớ cũng sắp phát điên vì cậu ta rồi!”
“Chủ yếu là thằng yếu . Gặp loại hơn chưa chắc tôi đối phó nổi.”
“ còn chưa ? Hoắc Thiên tập quyền Anh nhiều năm rồi đấy!”
Chuông vào lớp vang lên.
Đám con gái tiếc rẻ đứng dậy.
“Tóm lại, cảm ơn cậu nhé! Nhìn cái đồ khốn bị quê hả hê!”
“Lần này chắc cậu ta phải yên phận một thời gian rồi nhỉ!”
Hoắc Thiên quả yên một ngày.
Ngày cậu ta dùng hết thời gian để điều tra gốc gác tôi.
Trưa hôm , tôi cầm theo t.h.u.ố.c đi về phía lớp A.
Lớp A ở tòa bên cạnh, phải đi một nối dài.
Giờ này mọi người đều xuống thẳng căng tin, rất ít người.
Hoắc Thiên dẫn theo mấy đàn em, đi , vừa khéo đụng phải tôi.
“ Vân Thư!”
“Coi như tự dâng xác tới!”
…
Hoắc Thiên cầm một cây gậy bóng chày trong tay.
lưng cậu ta là khoảng bốn, năm , cũng cầm dùi cui.
“ tưởng giỏi lắm cơ?”
“Kết quả chỉ là một đứa nhặt rác hèn hạ dám vênh trước !”
Cậu ta nhổ nước bọt xuống đất:
“ vào được trường này chắc không dễ đâu nhỉ? Hay để giúp một tay?”
Cậu ta cười lên nhìn phát ghê.
Tôi từng bước lùi lại:
“Cậu định làm ? Ở đây có camera đấy.”
Hoắc Thiên càng đắc ý:
Đám theo cũng cười ầm lên.
“ Vân Thư, này mới xây. Không có camera.”
À, ra thế.
Tôi liền cậu ta một cái .
Nụ cười cậu ta còn chưa kịp tan, tôi lại vung tay thêm cái nữa.
Hai cái làm mắt cậu ta đỏ bừng.
“Không có camera còn dám lên ?”
Tôi giẫm lên mu bàn chân cậu ta.
Lúc cậu ta loạng choạng, tôi một tay bóp gáy, ấn đầu định đập lên tường.
Hoắc Thiên biết sức tôi, sợ đến mềm cả chân.
Dự tính ban đầu cậu ta là định dạy tôi một bài.
Còn tôi thì định cho cậu ta biết thế là sống không bằng c.h.ế.t.
Không còn cách , ác quỷ phải trị bằng ác quỷ.
Tưởng tôi đùa loại này chắc?
“Cứu ! Chúng đứng ngây ra làm !”
Tôi giật cây gậy bóng chày khỏi tay cậu ta, giơ cao lên:
“Thằng dám lại gần, đập vỡ đầu nó!”
Bọn hổ báo gặp người ngay người liều thì tức chùn bước.
Không đứa dám tiến thêm.
Không khí căng như dây đàn.
Đúng lúc , một giọng lạnh lùng vang lên từ xa:
“Mấy người đang làm ?”
Tôi tưởng là thầy cô đi ngang.
tức nhét gậy bóng chày lại vào tay Hoắc Thiên.
Giọng nghẹn lại đầy sợ hãi, còn dùng một tay bóp chặt thịt đùi cậu ta:
“Tôi sợ … đừng đ.á.n.h tôi…”
Hoắc Thiên đau đến mức trắng bệch, nghe tôi đổi trắng thay đen thì tức đến không thành lời:
“Cậu… tôi không…”
Tôi trợn mắt, vào cái đầu cậu ta thêm một cái nữa.
Nước mắt diễn xuất chưa kịp rơi, thì tôi nhìn thấy Trần Hựu Kim.
Chậc.
Một mình cân sáu đứa mệt rồi, giờ phải ôm thêm một cái xe lăn… lại càng mệt.
Tôi giật lại cây gậy bóng chày từ tay Hoắc Thiên:
“Đụng vào tôi hay đụng vào thằng ngồi xe lăn này, đều là tự tìm đường c.h.ế.t. Nghe rõ chưa?”
Hoắc Thiên còn khóc trước cả tôi.
Cậu ta vùng ra khỏi tay tôi, lăn lộn bò đến cạnh Trần Hựu Kim:
“Cậu Kim! Cậu Kim cứu tôi!”
“Con tiện nhân Vân Thư muốn g.i.ế.c tôi!”
Đám theo cậu ta cũng dạt hết ra xe lăn Trần Hựu Kim.
Hả?
Tôi đứng , đơ nguyên cây.
Trần Hựu Kim không thèm để ý đến cậu ta.
Cậu đẩy xe tiến lại chỗ tôi:
“Thì ra cậu là Vân Thư.”
…
“Hoắc Thiên! Cậu đang làm !”
Cô gái hôm từ chối Hoắc Thiên cũng xuất hiện ở .
Tôi nhớ cô ấy là Tĩnh Nghi.
Cô thở dốc, chống tay lên đầu gối, như vừa vội vàng chạy đến.
“Tôi sẽ báo chuyện cậu quấy rối tôi lên trường!”
“Nếu cậu còn dám làm khó cô ấy, tôi sẽ để mẹ tôi dừng tất cả hợp tác giữa họ và họ Hoắc!”
Hoắc Thiên tức đến đỏ , chỗ bị tôi thì sưng vù lên.
Chân cũng bị tôi bấu đến tập tễnh.
Còn tôi thì từ đầu đến cuối không sứt mẻ .
Tĩnh Nghi chạy thẳng về phía tôi, khi đi ngang còn cố tình va vào vai Hoắc Thiên một cái.
Trần Hựu Kim và cô ấy đứng hai bên cạnh tôi.
“ họ Trần cũng sẽ xem xét lại chuyện hợp tác các gia đình liên quan.”
“Trừ khi…”
Trần Hựu Kim còn chưa xong, nhưng mấy người phía Hoắc Thiên vội vàng phụ họa:
“Vết thương trên người bạn Hoắc Thiên là cậu ta tự ngã!”
“Đúng , chúng tôi đều thấy hết rồi!”
“Quấy rối bạn như đáng!”
“May bạn kịp thời ra tay bảo vệ bạn !”
Khỉ …
Tôi trợn to mắt.
Thì ra Trần Hựu Kim có ý này…
Đúng là chơi chiêu gán tội hoàn toàn.
Tình thế một chống sáu, tức biến thành tám chống một.
Và phải …
Trong tòa giảng dạy có thang máy riêng Trần Hựu Kim.
Tầng năm căng tin còn có bếp riêng cậu ấy.
Dù tôi có ngu đến mấy cũng hiểu ra rồi.
Trần Hựu Kim chính là cái vị thái t.ử gia đẹp giỏi t.h.ả.m họ .
C.h.ế.t tiệt.
Biết hôm không trêu cậu ta làm .