Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Chương 6

Người đàn ông đã bước sang tuổi trung niên , gương mặt cười hằn đầy nếp nhăn ở khóe :

“Ối dào, anh Vương, anh Lưu, cô Lý đừng nói quá lên vậy chứ. Vân Thư tôi không phải bị đuổi học đâu.”

“Con bé là đứa ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nghe lời .”

Đám người kia hừ lạnh:

“Anh Triển à, con bé thế nào bọn tôi không rõ chắc?”

nói thật…

Vì nuôi tôi lớn, ba đã phải chịu đựng quá .

Tôi không gây rắc rối cho ông nữa.

Nắm tay tôi buông lỏng, móng tay bấm sâu vào lòng tay tím bầm.

“Mọi người nhớ quản cho chặt cái cửa vào nha. Con bé không đi học thì chỉ có nước đi ăn trộm thôi đó.”

Mỗi câu như gió lùa lạnh vào tai, sắc bén hơn cả dao.

“Ơ kìa đừng nói vậy chứ, con gái dễ kiếm sống , chỉ ra dưới gầm cầu đứng một chút là có tiền thôi…”

Câu nói dứt…

Ba tôi liền xông lên như mũi tên, một cú đ.ấ.m thẳng vào mũi người vừa nói đó.

Kẻ nói câu đó là Lão Vương chủ miếng đất xưởng phế liệu.

Từng lăn lộn giang hồ, dù già là loại đầu gấu lưu manh.

Ba tôi nghiến răng, gầm lên:

“Ông thử mở miệng bôi nhọ nó thêm một câu nữa xem!!!”

Ba tôi vốn từng đ.á.n.h .

Nên đám người đó không hề sợ ba tôi.

Nhưng… sợ tôi.

nhỏ hễ bị động vào, tôi phản đòn như không mạng.

từng chứng kiến .

Hồi bé, tôi không hiểu vì sao người lại ác ý với chúng tôi vậy.

Chẳng lẽ vì tôi thu mua phế liệu nhìn bẩn thỉu?

Hay vì nuôi ch.ó gây ồn ào?

Nhưng ba tôi lúc sáng sớm đã thức dậy quét dọn cả sân sạch sẽ, phế liệu xếp chỉnh tề ngay ngắn, ch.ó tôi được dạy dỗ ngoan ngoãn.

Vậy tiếng giễu cợt và châm chọc từng biến mất.

Sau tôi mới hiểu, đó chính là ác ý thuần khiết nhất trong lòng người.

Rảnh rỗi chả có việc gì, luôn phải tìm đó để làm trò mua vui.

Đặc biệt là với người từng có ngày huy hoàng, sa sút t.h.ả.m hại.

Ba tôi chính là mục tiêu đầu tiên để hả hê.

Trong miệng cái đám đ.á.n.h bài ngoài vỉa hè , ông bị đem ra bịa đủ kiểu để chế giễu, ông như biến thành chuyện cười cho mỗi lần đặt quân bài .

Thế nên tôi lớn hơn một chút: việc đầu tiên tôi làm là lật tung cái đ.á.n.h bài của .

Việc thứ hai là lấy bùn ném đầy lên cửa sổ từng kẻ x.úc p.hạ.m ba tôi.

Cả xóm nhao nhao kéo tới.

Tôi hú dài một tiếng, một bầy ch.ó lớn nhỏ xếp hàng chắn ngay cổng.

Thiên hạ đảo lộn thật … người thì nhe nanh như chó, ch.ó ngồi canh cổng như người.

đó mọi người đều nói:

“Ông Triển số khổ, nuôi được đứa con như ma vương.”

Nhưng ba tôi một lần trách tôi gây chuyện.

Bởi ông hiểu tôi là vì bảo vệ ông.

Dù trên đời làm gì có chuyện ba mẹ con cái bảo vệ?

Nhưng tôi làm.

Càng lúc càng người kéo tới xem náo nhiệt.

Ba tôi đ.ấ.m lão Vương ngã đất, cú nào ra cú đó, mỗi cú đều rướm máu.

Lão Vương gào lên, đôi đục ngầu trợn lên như sắp rớt ra ngoài:

“Triển Thăng Thu!!! Đừng đ.á.n.h nữa, đừng đ.á.n.h nữa!!!”

“Tôi sẽ trả cái xưởng lại cho anh!”

“Anh sẽ không đóng tiền thuê nữa!”

“Anh quên sao? Đây vốn là máy rượu của gia đình anh ! Anh chẳng phải lấy lại nó sao?!”

Ba tôi đỏ rực, nắm đ.ấ.m giơ cao:

“Tôi không nữa!”

Nhìn lão Vương sắp bất tỉnh, tôi liều mạng lao kéo ba.

Nhưng không thể ngăn được.

Cảnh sát đã tới kịp thời.

Chúng tôi đều bị đưa về đồn.

Lão Vương không chịu hòa giải.

tôi lại một lần nữa quỳ ngay trước cửa đồn cầu xin ông , ông liền nhổ thẳng một bãi m.á.u vào tôi:

“Tao phải tống ba mày vào tù cho bằng được!”

“Trong đó toàn anh em của tao! Kêu ba mày đợi bị xử đi nhé!”

Trời thu cao vời vợi, m.á.u trong người tôi như đông lại.

Nhìn bộ dạng hung ác của ông , tôi rút túi ra một con d.a.o nhỏ:

“Vậy thì… ông dưới thám thính trước đi!”

“Triển Vân Thư!”

Một giọng quen thuộc vang lên.

Một tay ấm giữ chặt lấy tay tôi.

Dao rơi đất ‘choang’ một cái.

Lão Vương thấy vậy, vừa lăn vừa bò chạy vào đồn:

“Cứu tôi! Nó g.i.ế.c tôi!!”

Trần nắm chặt lấy tay tôi:

“Triển Vân Thư. Để tôi lo.”

Thẩm Tĩnh Nghi .

quấn chăn lông quanh người tôi.

Dẫn tôi vào trong xe mở sưởi ấm.

Nhưng tay chân tôi… lạnh như băng.

Một tiếng sau, Trần ngồi xe lăn trong đồn đi ra.

Ba tôi đi theo sau.

Nước tôi rơi không ngừng.

Ba tôi bước ra đồn cảnh sát.

lão Vương thì bị đưa vào trại giam.

Trần đã cho người điều tra lý lịch của lão , đào ra việc phạm pháp hết hiệu lực nên ông đã bị tống thẳng vào tù.

năm qua, ba tôi luôn giúp chú ch.ó tìm được chủ mới.

chú ch.ó cuối cùng được nhận nuôi, ông sang nhượng lại xưởng phế liệu.

Cầm số tiền lại, ba tôi mở một siêu thị nhỏ trong thành phố.

Trước cửa đặt mấy chiếc xe thú nhún bỏ xu vào là chạy.

Ngày chuyển , ông buông hết quá khứ:

“Vân Thư, không đậu đại học chẳng sao.”

“Ba nuôi được con.”

Năm nay thời tiết kỳ lạ.

Lẽ ra trời thu phải khô ráo mát mẻ, nhưng mùa thu lại mưa suốt nửa tháng.

Trời vừa tạnh vài hôm, trường đã tổ chức hội thao.

Lớp trưởng chắp tay van xin tôi đăng ký thi đấu.

Tôi thương tình gật đầu…

bảng danh sách dán ra… một mình tôi ôm hết tất cả các nội dung chạy của nữ sinh.

Hết tiết, Trần đang ngủ.

gối đầu lên tay, lông mi dài như cánh quạ.

Tôi nằm , dùng tay vẽ theo từng đường nét gương mặt của lên không khí:

“Trần … tôi không chạy thế …”

“Tôi không chỉ có mình tôi chạy như vậy…”

“Nếu để phải nhìn tôi chạy như vậy… có phải là rất quá đáng với không?”

Tôi buồn bã rụt tay về.

Ngay giây tiếp theo, cổ tay tôi bị đó nắm chặt.

mở .

Giọng nói trầm nhẹ, xuyên qua mặt đập vào tai tôi từng chữ như tiếng trống:

“Được.”

“Tôi đi cùng .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương