Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1 - Mắc Bệnh Sợ Giao Tiếp, Một Ngày Nọ Tôi Bỗng Nhiên Xuyên Về Cổ Đại

Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À ra rồi Năm Vĩnh Xương sáu, mùng chín tháng giêng. Bông tuyết mỏng manh bay tán loạn xuống hành lang dài, tựa như nhánh liễu lắc lư ngọn gió bên bờ sông hồi đầu mùa hạ, rãi lướt bức tường ngoài thư phòng, nán lại trên mái tóc vừa chải xong lúc sáng sớm của Lý Mộ. Lý Mộ ôm lấy đầu gối, ngồi xổm ngoài cửa sổ thư phòng, hai nam nhân đằng trong đang bàn luận với nhau, lòng dạ cứ nôn nóng chờ khi hai người đó rời khỏi thư phòng. Lý Mộ nàng vốn không phải tên là Lý Mộ, cũng chẳng phải chủ nhân của cơ thể này, tháng ba năm ngoái, chủ nhân trước đã chết trên giường do bệnh tật khi chỉ mới mười sáu tuổi, giúp một người vừa chết vì tai nạn giao thông như nàng được lợi. Cũng do bạn cùng phòng đại học mê Hán phục*, nàng cũng mưa dầm thấm đất mà chóng nhận ra y phục của người nơi này giống với Hán phục thời nhà Minh. *Hán phục: Tên gọi chung cho các loại trang phục truyền thống của người Trung Quốc, bao gồm cả các loại trang phục đặc trưng của các triều đại. Ngay khi Lý Mộ thấy sức tuyệt vọng, tay nàng đã chui vào trong chăn, vuốt ve bàn của mình… may mắn ở đây không có tục bó , nàng có thể miễn cưỡng mà vượt qua cuộc sống này. cũng chỉ là “miễn cưỡng” thôi. Chủ nhân trước không để lại chút ký ức nào cho nàng, hơn nữa lúc nàng xuyên vào cơ thể này thì đã mười sáu tuổi, không thể giả vờ bản thân là một đứa trẻ con không hiểu biết gì, từ từ mà làm quen với thế giới bên ngoài. Cho nên nàng một lý do, một lý do có thể giải thích tại sao nàng lại không biết gì về mọi quanh mình. Bình thường Lý Mộ cũng thích đọc tiểu thuyết mạng, hiểu rõ kịch bản khi xuyên không, cũng biết mấy nhân vật chính khi rơi vào tình huống như nàng khi này dùng cách vờ như trí . Có điều tình huống của nàng đặc biệt hơn một chút, nàng bị bệnh… bệnh sợ giao tiếp. Khác với những kẻ cứ tự cho mình là “sợ hãi xã hội” trên mạng, bệnh của nàng thật sự là chứng rối loạn tinh thần. Cho nên nàng chỉ tốn có ba giây để quyết định bản thân sẽ giả ngây giả dại, dáng vẻ này so với việc “giả vờ trí ” thì thích hợp với nàng hơn. Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, trên dưới Lý gia đều biết ngũ cô nương triền miên giường bệnh hơn một năm nay đã phát sốt tới độ hỏng đầu. Lý Mộ cho rằng Lý gia sẽ là gia tộc được miêu tả như trong các tác phẩm điện ảnh, văn học, bọn họ sẽ vứt bỏ, không tâm tới nàng nữa, hoặc là dứt khoát tìm một ngôi nhà, nhốt nàng ở đó, để tránh không cho nàng loạn khắp nơi, làm mặt gia tộc. ngờ lão phu nhân Lý gia lại sức thương tiếc nàng, không chỉ cho phép nàng được ở lại mà còn sai người dọn đồ của nàng vào viện mình, kiếm tìm danh y khắp nơi, vậy nên nàng đã gặp qua không ít đại phu, cũng dần phân biệt được người xung quanh mình là , xác nhận nơi mình hiện đang ở không phải là nhà Minh. Đất nước nàng đang sống lấy quốc hiệu là “Ung”, hoàng đế không họ Chu mà họ Cố, là một triều đại hư cấu không có trong lịch sử. Hoàn cảnh vừa xa lạ lại quen thuộc này khiến nàng sức kinh ngạc, không ngờ mình lại vô tình xuyên vào một quyển tiểu thuyết có tên là “Túy Thanh Loan”. Lúc gặp tai nạn giao thông, Lý Mộ đang ngồi trên ghế phụ, đọc chương cuối của quyển tiểu thuyết này, cho nên nàng vẫn còn nội dung của nó. Tiểu thuyết là câu chuyện kể về nữ chính Lý Vân Khê, vào Tết Đoan Ngọ năm nàng mới mười tuổi, gia tộc nàng bị xét nhà, nàng cũng bị sung thành cung nữ trong cung, ngoài ý muốn mà quen biết với vị nam chính là hoàng không được xem trọng, cả hai người cùng nhau trưởng thành, phấn đấu, cuối cùng bước tiến đến ngôi vị cao nhất. Lý Mộ là đường tỷ của nữ chính, lúc nàng vừa xuyên vào cơ thể này thì nữ chính vừa mới qua sinh nhật chín tuổi, từ lúc này đến khi Lý gia bị xét nhà chỉ còn một năm lẻ hai tháng. Lý Mộ tận mấy tháng để thích ứng với hoàn cảnh xung quanh mình, xác định rằng khát khao được sống không cho phép mình đi tìm cái chết, nàng bắt đầu hành trình tự cứu đầy gian khổ. Phần mở đầu của “Túy Thanh Loan” có nhắc tới việc gia tộc nữ chính bị xét nhà là do đại bá của nữ chính – Lý Văn Đạo – phụ thân của Lý Mộ, lập âm mưu với đám đại thần khác trong triều hòng bí mật Yến Vương, sau khi cuộc thất bại, tất cả các lại tham gia vụ việc ấy đều bị xử tội. Về sau, khi nữ chính có được quyền lực đã lật lại hồ sơ về vụ Yến Vương năm ấy, trong đó có ghi chuyện Thái phó thông qua Lễ Bộ thượng thư tặng một tập thơ cho Lý Văn Đạo, trong tập thơ có kẹp tin mật, mời Lý Văn Đạo cùng mình bày mưu tính kế. Lý Văn Đạo đồng ý với lời mời này, mượn chức của mình để giúp đỡ Thái phó thực hiện vụ . Trong sách không nhắc tới việc Lễ Bộ thượng thư tặng tập thơ cho Lý Văn Đạo vào lúc nào, Lý Mộ cũng không biết bây giờ Lý Văn Đạo đã tham gia vào âm mưu Yến Vương chưa. Nàng chỉ có thể cố gắng điều tra vị phụ thân này của mình, sau một thời gian dài mày mò, lấy lý do “chơi trốn tìm” để cắt đuôi đám nha hoàn, ma ma được lão phu nhân Lý gia đưa tới hầu hạ, tìm được mấy chỗ Lý Văn Đạo dùng để tiếp đãi khách, trong số đó có cả thư phòng của Lý Văn Đạo. Mỗi khi có cơ hội, Lý Mộ sẽ ngồi xổm ngoài thư phòng để lén, lúc trong thư phòng không còn , nàng sẽ bò vào từ cửa sổ, gắng tìm tập thơ có khả năng chứa tin mật liên tới việc Yến Vương. ngày trôi qua, Lý Mộ vẫn chưa tìm được bất cứ điều gì liên tới việc . …mãi cho tới buổi sáng nay. Lý Mộ được ma ma chuyên chăm sóc mình lôi ra từ ổ chăn, bên ngoài tấm bình bình phong phía cửa là nói chuyện rôm rả, đó là ba vị phu nhân tới thỉnh an lão phu nhân, đi còn có các vị huynh đệ tỷ muội cùng thế hệ với Lý Mộ. Tình huống của Lý Mộ khá đặc thù nên không phải dậy sớm, đa số thời gian nàng đều không gặp được bọn họ, thế nay là mùng chín tháng giêng, ngày Đế Thích Thiên tôn của Phật giáo được sinh ra. Mỗi năm cứ vào ngày này, lão phu nhân đều sẽ dẫn cả nhà tới tham dự pháp hội ở chùa Minh Đài. Lý Mộ vốn ngủ không sâu, tối qua nàng còn tới chuyện phải ra ngoài cùng một đám người, bắt đầu lo lắng đủ , lăn qua lộn lại tới hơn nửa đêm mới ngủ được. Ban đầu nàng bị đánh thức cũng không thấy buồn ngủ lắm, chỉ có điều tay nàng đang hơi lạnh, cử động cũng hơn bình thường, dường như chỉ lại một chút thôi thì nàng sẽ không phải rời khỏi căn phòng nhỏ này, đối mặt với đám người nhà Lý gia đang nói chuyện vui vẻ bên ngoài. So với Lý Mộ chạp thì các nha hoàn và ma ma phụ trách chăm sóc nàng lại nhẹn hơn nhiều, chẳng mấy chốc bọn họ đã giúp Lý Mộ mặc y phục, chải tóc, còn bưng tới một chén cháo đậu gà và bánh ngọt để lót bụng. Lý Mộ im lặng nhét đồ ăn vào miệng, Triệu ma ma ở phía sau cầm bàn là lên, ủi phẳng y phục, nhỏ giọng dạy dỗ hai nha hoàn là Phi Tinh và Tiêm Vân, nói các nàng biết đây là y phục nay Lý Mộ mang ra ngoài, lỡ như khi đi trên đường mà y phục bị ướt cũng có để thay đổi, đáng ra tối qua đã phải chuẩn bị xong mọi rồi, hẳn là các nàng đã trộm lười biếng nên mới quên chuyện trọng như vậy. dạy bảo của Triệu ma ma hòa với nói bên ngoài khiến Lý Mộ thở dài không biết bao nhiêu lần trong lòng… Thật muốn về nhà quá đi. “Cha!” cười nói bên ngoài bị một âm thanh lanh lảnh của nữ hài phá vỡ. Lý Mộ nhận ra được đó là giọng của nữ chính Lý Vân Khê, lão phu nhân có ba nhi , cha của Lý Vân Khê là người cuối cùng. Quả nhiên lão phu nhân gọi một “lão tam”, hỏi: “Sao chỉ có mình con vậy? Chẳng phải lão đại đi gặp khách, con bên cạnh sao, khách đâu rồi?” Tam lão gia của Lý gia là một vị tiên sinh dạy học, khí chất nho nhã, nói chuyện cũng từ tốn lịch sự. đáp lời lão phu nhân, nói rằng khách tới là Ôn đại nhân của Lễ Bộ, Lễ Bộ quản lý việc khoa cử, cho nên lúc nói chuyện sẽ khó tránh nhắc tới việc chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân sắp tới, ta phải tị hiềm nên mới tới đây trước. *tị hiềm: tránh trước đi, không làm việc gì đó vì sợ dễ bị nghi ngờ, hiểu lầm Lý Mộ ngồi xổm ngoài thư phòng, lén suốt nửa năm cũng không phải toàn bộ đều là công dã tràng, ít nhất thì nàng cũng biết rằng Lễ Bộ thượng thư họ Ôn, là bạn cùng trường với Lý Văn Đạo, vì cả hai cùng có chung sở thích là tranh chữ nên thỉnh thoảng Lý Văn Đạo sẽ mời Ôn đại nhân tới thư phòng của mình, cùng bình phẩm về một bản tranh chữ mới mua được. Mấy lần trước Ôn đại nhân tới nhà đều chỉ đi tay không, chưa tặng Lý Văn Đạo bất kỳ tập thơ nào. Lý Mộ không thể xác định được lần gặp mặt này của bọn họ có xảy ra chuyện gì khác với trước kia không, huống chi ngoài kia còn có nhiều người đang đợi để cùng ra ngoài, nếu nàng lén tới thư phòng Lý Văn Đạo ngay lúc này, chắc chắn sẽ làm mọi người trong phủ phải đi tìm. Khung cảnh đó thật sự quá bắt mắt, dễ trở thành tiêu điểm, Lý Mộ chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy nổi da gà rồi. Lý Mộ không muốn đi rồi lại không thể không đi… thời điểm Lý gia bị xét nhà chỉ còn có bốn tháng nữa thôi, nàng không dám đánh cược. Thế nên mới có cảnh nàng ngồi xổm dưới cửa sổ thư phòng. May mắn là chuyến đi lần này của nàng không phải vô ích. Trong thư phòng, Ôn đại nhân đang tặng một tập thơ cho Lý Văn Đạo, nói rằng trong đó có viết hai bài thơ của nhi làm trong hội thơ, nhờ Lý Văn Đạo có thời gian rảnh rỗi thì đánh giá giúp. Sau đó bọn họ tiếp tục nói chuyện phiếm với nhau, Lý Mộ chờ suốt một lúc lâu mới thấy Ôn đại nhân mở miệng cáo từ, nàng cứ nghĩ mình có thể nhân lúc Lý Văn Đạo ra ngoài tiễn khách, lén lút vào trong thư phòng tìm tin mật, ngờ Ôn đại nhân còn chưa bước ra khỏi cửa đã vội cản Lý Văn Đạo lại: “Ta biết nay huynh định ra ngoài, lại còn làm trễ thời gian của huynh, ta không thể làm phiền huynh đưa tiễn nữa.” Lý Văn Đạo cũng không khách sáo, sai quản sự tiễn khách, còn ta thì quay về thư phòng, đang định cất tập thơ đi bỗng chợt tới gương mặt có biểu hiện kỳ lạ khi đến chơi của bạn hiền. Lúc nãy khi ta nhắc tới kỳ thi mùa xuân cứ như là cố ý muốn đuổi tam đệ ra ngoài vậy. Tam đệ của ta dạy học ở thư viện Đàm Lâm, cũng là người bình luận thi văn xuất sắc nhất ở đây, nếu tam đệ có mặt thì sẽ ngay lập tức mở ra tập thơ, đọc thử thơ văn của tiểu nhi Ôn gia, chẳng lẽ… Lý Văn Đạo đang cất tập thơ đi thì chợt khựng lại. ta mở tập thơ ra, tay lật đến bài thơ do tiểu nhi Ôn gia làm, tới lui cũng không phát hiện có gì kỳ lạ mới tiếp tục tìm đến bài thơ hai. ta còn chưa phát hiện được gì thì ngoài thư phòng đã vang lên động ầm ĩ. Lý Văn Đạo khép tập thơ lại bản năng, hít sâu vài hơi để lấy lại bình tĩnh, sau đó mới ra ngoài hỏi xem có chuyện gì. Đám người hầu bên ngoài nói rằng ngũ cô nương đột nhiên biến không thấy đâu nữa, mọi người trong phủ đều đang bận rộn đi tìm. Lý Văn Đạo thoáng do dự, cuối cùng vẫn tạm đặt tập thơ kia lên bàn, xoay người rời khỏi thư phòng. Ngay khi cửa phòng vừa đóng lại, Lý Mộ đã chóng đứng dậy khỏi mặt đất, thấy có vài bước đang tới gần khu vực hẻo lánh này, vội vàng bò vào trong cửa sổ. Lúc nha hoàn đi tới chỉ thấy con đường nhỏ ở giữa thư phòng với tường viện vì quá hẻo lánh, không chịu dọn dẹp nên cỏ dại mọc um tùm, nha hoàn đó chỉ liếc mắt thoáng qua là có thể được cả rồi, thấy chỗ này trống không, chẳng có nửa bóng người thì rời đi. … Trong thư phòng, Lý Mộ vừa thở vừa liếc đồ trang trí trong phòng, chóng thấy tập thơ được đặt trên bàn. Tập thơ được thiết kế kiểu đóng chỉ, bên ngoài thì nó có bìa màu xanh giống như trong các bộ phim cổ trang, thế từ khi Lý Mộ xuyên không về thời cổ đại, tiếp xúc với những này mới biết sách đóng chỉ cũng không như nàng tưởng tượng, chỉ xếp chồng những trang được in đều hai mặt lại với nhau, sau đó đơn giản dùng chỉ khâu lại. Ở thời đại này, các loại sách vở đều chỉ in một mặt, mặt có chữ viết hướng ra bên ngoài, nếp gấp ở ngoài bìa dư ra sẽ được dùng làm mép sách, bên còn lại làm gáy sách, dùng dây cố định trang, cuối cùng mới lấy chỉ khâu lại. Đừng hỏi lý do tại sao nàng lại biết, hỏi ra chính là vì tò mò nên đã tự tay tháo tung một quyển sách ra. Kiểu đóng sách này làm cho giữa mỗi trang sách đều có khoảng trống, tựa như là một ống , có vẻ người ta gọi là ống trang. Lý Mộ không biết nhi của Ôn đại nhân kia tên gì, chỉ có thể tìm những bài thơ do người có họ Ôn viết ra, quả nhiên nàng thấy được một tờ mỏng được giấu trong ống trang. Đó cũng chính là tin mật. Trên toàn chữ là chữ, Lý Mộ không đọc kỹ, cứ thế nhét tờ vào lòng rồi trả tập thơ về lại chỗ cũ. Sau khi xong chuyện, nàng tới cạnh cửa sổ, đang muốn nhảy ra ngoài mà bỏ , cửa thư phòng đột nhiên bị người nào đó mở ra. Lý Mộ đang dẫm một lên bệ cửa sổ kinh sợ quay đầu lại, đối mặt với Lý Văn Đạo đang ngạc nhiên mình.
Tùy chỉnh
Danh sách chương