Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tai họa này, cuối cùng lặng lẽ rơi xuống mẹ tôi.
Chỉ là giờ bà .
Nhãn Nhãn thương, Tết năm đó chẳng vui vẻ gì, nên tôi cứ ở bệnh viện chăm con suốt.
Chuyện xảy ra đó là do bố tôi kể lại.
Mùng 5 Tết, là sinh nhật chú tôi, ông ta mở lớn.
Mẹ tôi cũng vui vẻ dự.
Những năm trước mở , chú và thím giờ chủ động mời mẹ tôi.
Lần này lại còn mang lễ đến tận nhà mời, đủ thái độ khác hẳn.
Vì mà mẹ tôi hớn hở bắt chước người ta đăng lên mạng.
Dòng trạng thái kèm theo:
【Có một thằng em ruột còn hơn nuôi một đứa con gái ruột!】
Kèm theo tấm ảnh mẹ tôi chụp chung với gia đình chú tôi.
ảnh, bà đứng ở vị trí trung tâm, cười đến mức mắt híp lại.
Tôi chỉ thở dài, mẹ tôi thật sự gia đình chú PUA quen rồi, chỉ cần đối xử tốt hơn chút là bà vui đến quên trời đất.
Hoàn toàn không suy nghĩ thái độ bất thường này rốt cuộc nhằm vào điều gì.
Trên bàn , bố tôi còn quay video gửi cho tôi.
video, mẹ tôi ngồi cạnh chú, rất nhiều người cụng ly với bà, coi bà như khách quý.
Có lẽ đây là lần tiên đời bà vui đến .
Cuối cùng bà không nhịn mà gửi tin nhắn khoe với tôi.
【Mẹ đã nói rồi, chú con coi mẹ như chị ruột, chúng ta là một nhà, con lại không tin!】
【Con xem , nó đối xử với mẹ tốt như thế, chỉ có con với bố con là thiển cận, suốt ngày chia rẽ.】
Tôi cạn , chỉ trả lại bà một dãy dấu chấm lửng.
Bà lại gửi:
【Nghe mẹ, căn nhà đó con cứ cho chúng . này con già rồi, anh em của con mới là chỗ dựa đó!】
Tôi lười trả , trực tiếp chặn bà.
Trực giác của tôi từng sai: gia đình chú nhất định có ý đồ.
Tôi chỉ không ngờ mục tiêu không chỉ là căn nhà khu trường học của tôi.
khi nghe bố kể về chuyện xảy ra hôm đó trên bàn rượu, tôi mới mọi thứ hơn tôi tưởng.
“Chị gái tôi năm nay chăm sóc tôi vất vả lắm, sinh nhật tôi cũng là sinh nhật chị, , kính chị một ly!”
Thím tôi cũng phụ hoạ:
“Chị cả sống cực khổ, giờ quên chúng tôi. Ân tình này chúng tôi ghi nhớ cả đời, uống một ly!”
…
tâng bốc, vài ly rượu vào, mẹ tôi bắt chếnh choáng.
Lúc này, chú thím thuận thế nói:
“Chị cả đối với chúng tôi tốt như , chúng tôi gặp khó chẳng lẽ chị không giúp?”
Mẹ tôi nghe xong càng lâng lâng, lý trí chẳng còn, vỗ bàn nói chắc chắn sẽ giúp.
Rồi ngay trước mặt tất cả mọi người trên bàn , chú thím mở miệng xin mẹ tôi 100.000 .
“Dạo này tư của tôi kẹt vốn, cần tiền xoay vòng, ừm… 100.000 … không phải xin, là mượn, rất nhanh trả lại chị.”
Dù uống say đến đâu, mẹ tôi nghe đến số tiền này cũng giật mình tỉnh hẳn.
Bà lặp lặp lại: “Một trăm ngàn?”
Chú thím liếc nhau, cùng thuyết phục:
“Chị chỉ số lớn thôi. Thực ra nhà em làm ăn lớn, năm đại phát, số tiền này em kiếm lại một quý!”
“Đến lúc đó trả chị gấp đôi, thế ? Có nghĩa khí ?”
Toàn bộ tiền hưu của mẹ tôi tích góp mấy năm cộng lại đúng tròn 100.000 .
Nếu đồng ý bà sẽ trắng tay.
Dù thế bà chần chừ.
bà im lặng, thím tôi mất kiên nhẫn, trở mặt.
“Còn là chị em gì nữa? Có chút tiền mà cũng không giúp, tôi chị không hề coi nó là em trai!”
Chú đổi mặt làm người tốt, trách thím:
“Nói gì ? Chị ấy năm nay vì chúng ta, em không ?”
Rồi quay sang cười với mẹ tôi:
“Không đâu chị, nếu chị khó xử thôi, em tìm cách khác… chỉ là… hơi khó.”
Người trên bàn hầu đều thân với nhà chú tôi, nghe liền xu nịnh theo.
cảnh ồn ào đó—
Cuối cùng mẹ tôi thở dài, nửa ép nửa thuận mà đồng ý.
mọi người lại tiếp tục tâng bốc bà lên tận trời.
Bố tôi tình hình không đúng, định ngăn lại.
vừa mở miệng đã chú chặn họng:
“Chị tôi vất vả nửa đời, ngay cả quyền quyết định tiêu tiền của mình cũng không có ?”
Câu này vừa nói ra, mẹ tôi kích động.
Bà trừng mắt với bố tôi:
“Tiền của tôi tôi tự quyết! Ông đừng xen vào!”
Mùng 5 Tết, chú tôi chỉ dựa vào một bàn sinh nhật đã moi toàn bộ tài sản cả đời của mẹ tôi.
chuyện còn hơn phía .
100.000 mẹ tôi c.ắ.n răng .
chú thím không cho bà về nhà sổ tiết kiệm.
cười nịnh:
“Số tiền này em cần gấp, hay là chị đưa em trước , còn lại tính .”
Mẹ tôi cuống lên:
“Không cho tôi về nhà sổ đâu ra tiền đưa?”
Chú thím liếc nhau, tỏ vẻ khó xử:
“Hay chị mượn tạm đã, em cũng cách… số tiền này thật sự cấp bách…”
Đã đồng ý rồi, giờ từ chối thành ra nhỏ nhen.
Mẹ tôi thật sự bắt vay tiền.
Trước tiên bà gọi cho tôi— tôi đã chặn số, nên chẳng nhận cuộc gọi .
Bà quay sang nhìn bố tôi.
Bố tôi đã giận đến mức mặt đỏ tía tai, chẳng đời cho bà mượn.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, bà đem hy vọng đặt vào hàng xóm.
có thể do đêm giao thừa chúng tôi gây ầm ĩ quá, cả làng đều nghe phong thanh chuyện đó.
Không cần hỏi cũng tôi và mẹ xung đột rất lớn.
Ai cũng mẹ tôi mù quáng bênh chú tôi.
Giờ tôi lại không đứng ra giúp, nên chẳng ai muốn cho bà vay.
Bà chạy một vòng, không vay .
Cuống đến mức lòng như lửa đốt.
Lỡ đã nói ra, chẳng thể nuốt lại, mẹ tôi nghiến răng đề nghị:
“Hay tôi về sổ tiết kiệm nhé, cũng không mất lâu—”
“Không !”
Bà còn nói đã chú thím quát cắt ngang.
Có lẽ mẹ tôi quá lúng túng, nên đổi vẻ mặt dịu lại, đó bấm điện thoại một hồi rồi đưa màn hình cho bà.
“Còn cách khác—chị vay ngay bây giờ.”
“Yên tâm, đây là đối tác làm ăn của em mấy chục năm, chắc chắn không lừa chị.”
Trước ánh mắt chờ đợi của , mẹ tôi chần chừ.
Ngay khoảnh khắc sắc mặt chú trở nên lạnh lẽo—
Bà gật , làm theo giao diện: quét khuôn mặt, nhập số chứng minh thư.
Vừa nhập vừa run:
“Không chứ? Chắc là không chứ?”
Chú ngồi bên cạnh cười trấn an:
“Chị à, người một nhà, em lừa chị ?”
Nghe bà thở phào, trán nhăn.
Không từ giờ bàn im bặt, tất cả mọi người đều nhìn cảnh này, chẳng ai nói câu .
Còn bố tôi đã đến mức bỏ bàn mất.