Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lúc đó, ta vẫn chưa biết hắn đã sớm nhận ra thân phận của ta. Hắn có thể che mắt thái y, huống chi là một nha hoàn nhỏ bé chưa từng ra khỏi phủ Thượng thư như ta.
Ta còn chưa kịp thu dọn hành lý thì người của phủ Thượng thư đã tới áp giải ta.
Trước mặt phụ thân và Từ Diệu Nghi, ta kể lại từng chi tiết về thời gian sống chung với Lục Thần, chỉ dấu đi chuyện hai người đã trải qua mối quan hệ phức tạp.
Dù thân phận cách biệt, ta hiểu, có lẽ tất cả vẫn chỉ là phút say mê bồng bột.
Nhưng thực ra, cả hai đều đã động lòng mà không hay biết.
Từ Diệu Nghi cũng liều lĩnh, biết ta học nấu ăn từ mẹ nhỏ nên bắt bà dạy mình. Món ăn bà ấy làm thật tuyệt, chỉ là ta không khéo léo được như bà.
Ta nấu cho Lục Thần, hắn cau mày đến mức không thèm đụng đũa.
Hắn đặt bát xuống bàn, lạnh lùng nói: “Phủ Thượng thư dạy cô thế này sao?”
Nhìn bát canh đổ trên bàn, ta tức giận dâng trào.
Ta và mẹ nhỏ nhiều khi không có cả thức ăn thừa để ăn, vậy mà hắn lại phí phạm thế này. Ta thầm lầm bầm: “Ngài từng thấy nhà nào để tiểu thư học nấu ăn chưa?”
Có lẽ nghe ra giọng oán trách trong lời ta, hắn khẽ ho: “Cô không thử trước à? Nếm xem đây.”
Hừm, sao không chứ… Ối ——
Từ lần đó, hắn tự mình xuống bếp.
Khi ấy, ta áy náy, tự trách bản thân đáng tội, để một kẻ mù lòa phải nấu cơm.
Giờ nghĩ lại, kẻ mù chính là ta.
Ta không nhận ra hắn giả mù, cũng không thấy được sát ý của Từ Diệu Nghi.
“Hắn đã hồi phục rồi, vậy ngươi cũng vô dụng. Ta, chính thất, cũng phải trở về bên hắn thôi.”
Từ Diệu Nghi bước đến sau lưng ta, dùng dây siết chặt, khiến ta ngất đi.
Lúc tỉnh lại, ta thấy mình bị trói trong bao tải, rồi bị đẩy xuống hồ sâu.
Ta chưa từng cầu mong một kết cục bên Lục Thần.
Thậm chí, ta đã lên kế hoạch xong, chỉ chờ hoàn thành sẽ lén đem theo chút đồ quý trong vương phủ, dẫn mẹ ta rời đi thật xa.
Bởi từ đầu, ta chỉ sống thay cho bà ấy.
Nhưng giờ đây, cô ta đã g.i.ế.c ta.
Cô ta cũng g.i.ế.c mẹ ta.
Đã nhuốm m.á.u người, ta muốn cô ta phải trả giá.
Lục Thần hẳn đã đoán ra số phận ta.
“Tuế An, ta không bảo vệ được nàng. Ta chưa từng nghĩ họ sẽ g.i.ế.c nàng… Ta sẽ không để yên chuyện này.”
Lúc này, khó khăn hơn cả chính là – họ còn muốn đoạt mạng hắn.
[ – .]
8
Ta bám vào miếng ngọc bội đó, từ đó được bên Lục Thần như hình với bóng.
Ta nằm trên n.g.ự.c hắn, hòa chung nhịp đập trái tim.
Mật thám của hắn trong phủ Thái tử báo tin, phụ thân ta tỏ rõ lòng trung thành với Đại vương gia.
Chỉ cần giúp Đại vương gia đoạt ngôi thái tử, hắn sẽ phong Từ Diệu Nghi làm trắc phi.
Lục Thần sớm bộc lộ tài năng xuất chúng khiến hoàng thượng nghi ngờ hắn có ý định phản nghịch.
Phía Đại vương gia ganh ghét trí tuệ của hắn, luôn xem hắn là đối thủ.
Nếu tìm được lý do để trừ hắn đi, dù với hoàng thượng hay Đại vương gia, đều là gánh nặng được gỡ bỏ.
Hắn từng giải tán gia nô để tránh việc có người của Đại vương gia trà trộn giám sát.
Chẳng ngờ hoàng thượng không tin hắn đến vậy, thậm chí dùng hôn sự để dò xét.
Nếu hoàng thượng kiêng kỵ việc hoàng tử và thần tử cấu kết, chỉ cần tìm bằng chứng cho thấy phụ thân ta và Đại vương gia đang âm thầm mở rộng thế lực.
Thật ra, việc tìm tội chứng phụ thân không khó, chỉ là… tốn nước mắt của ta.
Ta cố gắng rơi lệ, trên bàn xuất hiện hai chữ “thư phòng”.
Chữ “thư” thật khó viết, nhất là với kẻ ít đọc sách như ta. May mà Lục Thần đoán được.
Danh tiếng đại phu nhân nhân từ với hạ nhân vang xa, mỗi tháng họ được nghỉ vài ngày.
Trong thời gian đó, mọi việc lớn nhỏ do ta và mẹ nhỏ quán xuyến.
Khi quét dọn thư phòng phụ thân, ta phát hiện có ngăn bí mật chứa danh sách.
Đó là những người từng nhờ phụ thân ta sắp xếp trong khoa cử được tuyển chọn.
Lục Thần đoán, phụ thân ta muốn dùng danh sách đó dâng lên Đại vương gia, lấy đó làm chứng cứ kết bè mở rộng thế lực.
Lục Thần gõ cửa phòng Từ Diệu Nghi, giọng trầm hạ, như khẽ gảy trên dây đàn lòng cô ta:
“Diệu Nghi, nàng suy nghĩ những ngày qua, bản vương cũng tự xét mình. Hình phạt dành cho nàng có phần nặng. Hôm nay tiết trời đẹp, ta sẽ cùng nàng về phủ Thượng thư, nhân tiện tạ lỗi.”
Đôi mắt Từ Diệu Nghi ngấn nước, cô khẽ nép mắt, quay mặt đi:
“Ta đâu dám trách vương gia? Theo hầu vương gia hai năm, vương gia còn chưa hiểu rõ tính ta? Uẩn khúc này, chịu được thì sẽ qua.”
Phụ thân ta có vẻ kinh ngạc trước sự xuất hiện của Lục Thần, trong mắt thoáng nét bất an:
“Thần cung nghênh đón Tứ vương gia. Không biết con gái ta phạm lỗi gì?”
Lục Thần nhấp một ngụm trà, thong thả đặt xuống, không sơ hở, ông đặt tay lên mu bàn tay Từ Diệu Nghi:
“Nhạc phụ quá lo rồi. Diệu Nghi rất tốt, chỉ là bản vương cảm thấy mình sai rồi. Ngoài ra còn một việc muốn bàn riêng với nhạc phụ.”