Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mạnh Du Thắng một phát đẩy tôi , cánh tôi đập mạnh vào bồn rửa , đau đến tê dại.
Nhưng, tôi lại thấy anh ta đặt một ly nước ấm trên bồn rửa .
Đợi đến khi tôi quay lại, Mạnh Du Thắng uống hơi nhiều, đợi đến khi đưa anh ta nhà xong tôi trở .
Vào khoảnh khắc tôi bật đèn, đóng lại, tất cả ngụy trang của tôi đều tháo xuống.
Đã hai năm, tôi đã diễn hai năm.
Chỉ ba, tôi nhất định diễn tiếp.
Bởi vào ngày tôi nhận giấy báo trúng tuyển, tôi biết ba mình hại chết.
đoạn ghi âm sót lại là ký ức ông người ta sỉ nhục, có cả sự hèn mọn khi ông cầu xin cả nhà Mạnh Du Thắng trả lương cho mình.
Nhưng, chỉ bọn họ đông người, có thế lực, cho nên ba tôi đã c.h.ế.t oan.
Tôi nghe thấy câu cuối cùng đoạn ghi âm là: “Tôi cầu xin các người trả lương cho tôi đi… gái tôi sắp vào đại , tôi chỉ muốn cho bé có cuộc sống tốt hơn một thôi …”
Nhưng, lời cầu xin của ba lại ba Mạnh Du Thắng từ chối, ông ta thì ung dung nuốt trọn tiền mồ hôi nước mắt của vô số công nhân.
Thậm chí dưới sự xúi giục của Mạnh Du Thắng, trực tiếp kiện ba tôi tội lợi dụng người khác để bác bỏ, cuối cùng khiến ông xe đ.â.m c.h.ế.t đêm mưa, đến t.h.i t.h.ể cũng không nguyên vẹn.
Sao tôi có thể quên ? chính là người cha đã liều sống liều c.h.ế.t nuôi tôi mười mấy năm trời.
Đèn điện trên đầu đột nhiên nhấp nháy, tôi lấy áo lau đi đôi mắt đã nhòe nhoẹt.
Lúc nằm lại trên giường, tôi cuộn tròn người lại.
“ gái, ba để sữa bò trên bàn cho nhé, nhớ uống!”
Người đàn ông làm việc ngày đêm không nghỉ ở công trường kia, đến một chai nước khoáng cũng không dám mua, nhưng lại kiên trì bắt tôi uống một cốc sữa bò vào buổi .
chúng tôi sẽ nhau cười, ông kéo thân hình mệt mỏi của mình phòng ngủ.
Nhưng nơi , sớm đã không ông nữa.
hôm tỉnh dậy, là Mạnh Du Thắng đập đánh thức tôi.
Vừa mở , anh ta đã sải bước vào .
“Em có là quên dậy không?”
Anh ta cố ý trêu chọc tôi một câu, chỉ vào áo ngủ của tôi.
“Gu thẩm mỹ xấu thật.”
Tôi đi vào thay quần áo xong lập tức kéo anh ta ngoài.
“Ngụy Thu Thủy, em vừa không vội đi , bây giờ lại vội gì?”
Tôi nói anh ta là sắp đến giờ , nhanh lên.
Kết quả anh ta lại đứng ngây tại chỗ, lộ một nụ cười gian xảo tôi.
“Em là sốt ruột đi , hay là không muốn anh ở nhà em?”
lòng tôi trả lời chắc chắn là vế , nhưng đối mặt sự nghi ngờ của Mạnh Du Thắng, tôi chỉ có thể lập tức ôm lấy cổ anh ta.
“Thầy giáo nói, muốn điểm danh sớm.”
Sợ Mạnh Du Thắng không yên tâm, tôi lại vội vàng ôm thêm, hôn nhẹ hai , anh ta hài lòng đi theo tôi.
Mạnh Du Thắng vẫn luôn không tin tôi.
Bởi anh ta biết tôi là gái của người bọn họ đã hại chết, cho nên lòng luôn sợ hãi.
Vất vả lắm đến trường, tôi thấy Hứa Mạt Mạt xách đứng ở lớp .
Thấy tôi và Mạnh Du Thắng nắm , cô ta trực tiếp xông tới tách chúng tôi .
“Đừng có không biết xấu hổ vậy không?”
Cô ta hung hăng trừng mắt tôi một , nhét vào anh ta.
“Hôm nay tan anh nhớ đến sân bóng rổ tìm em, em đợi anh.”
Hứa Mạt Mạt rời đi, Mạnh Du Thắng trực tiếp ném vào tôi.
“Anh không đói, thưởng cho em.”
04.
Nếu Hứa Mạt Mạt biết tình yêu của cô ta tôi ăn, phỏng chừng cô ta sẽ lột da tôi mất.
Chỉ là Mạnh Du Thắng sẽ không nói cho cô ta biết, ngược lại sẽ đem hộp không trả lại cho cô ta, nói mình đã ăn sạch sẽ.
Cho nên tôi hiểu, Hứa Mạt Mạt vĩnh viễn sẽ không có cơ hội.
Ăn xong tình yêu của cô ta, tôi dùng một tài khoản phụ mở gửi ảnh chụp cho cô ta, kèm theo dòng chữ: “Tài nấu ăn của đại tiểu thư không tệ.”
thế Hứa Mạt Mạt tức giận đến mức mắng Mạnh Du Thắng một trận xóa tài khoản.
anh ta đi dỗ dành cả ngày.
Tôi vừa bỏ đồ vào rương, Mạnh Du Thắng liền đến.
“Em không đến gặp anh là đống rác rưởi sao?”
Anh ta chỉ vào rương chứa đầy di vật của ba tôi trên mặt đất, tôi lập tức lấy cớ nói: “Em không có tình cảm ông ta, cùng lắm cũng chỉ là một ông già nuôi em nhiều năm vậy, hơn nữa không ba ruột của em.”
“Vừa lúc rảnh rỗi thì dọn dẹp sạch sẽ, không thấy thì tâm không phiền.”
Mạnh Du Thắng nổi giận, anh ta đem rương kia lại chỗ tôi.
“Vậy thì ném đi, không thì chiếm chỗ quá.”
Tôi hiểu Mạnh Du Thắng đang thử tôi, anh ta lo lắng tôi không thật lòng anh ta.
Những thứ là những bức ảnh duy nhất tôi có thể tìm thấy ba.
Nhưng giờ tôi càng muốn báo thù hơn.
“Đương nhiên là , em đã sớm không muốn thấy ông ta.”
Tôi giả vờ không có chuyện gì, trơ mắt Mạnh Du Thắng ném ảnh của ba xuống sổ, mưa to xối ướt từng từng .
Mạnh Du Thắng cũng mất hứng thú.
Đến trường, tôi tranh thủ lúc tan lén đi vệ sinh.
Kết quả vừa vào liền thấy Hứa Mạt Mạt, cô ta tôi đầy địch ý, một chân chặn trước mặt tôi.
“Ngụy Thu Thủy, đừng tưởng tôi không biết mục đích của cô.”
“Ỷ vào việc mình có lẳng lơ và nghị lực không biết xấu hổ cho rằng Mạnh Du Thắng thật sự sẽ yêu cô sao?”
Hứa Mạt Mạt nói xong, sai người đi đóng lại.
Cô ta tiến đến trước mặt tôi, giống một sói ác độc, nhe nanh vuốt .
“Tôi nói cho cô biết, nếu là so, cô không so tôi, hiểu không?”
Tôi không trả lời cô ta một câu, chỉ yên lặng cô ta.
Sao tôi lại không biết chứ, nhưng tôi sẽ dùng Mạnh Du Thắng để nói cho cô ta biết.
Chỉ là vở kịch tình cảm , cô ta thua , thua thảm hại.
05.
“ không? Vậy nên cô cảm thấy tôi sẽ sợ hãi hay là chủ động rời xa anh ấy? Cô có thể cho tôi mấy trăm vạn không?”
Tôi cười nhạo, hất mặt cô ta , Hứa Mạt Mạt có kinh ngạc.
“Cô dựa vào gì cảm thấy người anh ấy yêu không là tôi?”
Lời nói của tôi không nghi ngờ gì đã kích thích Hứa Mạt Mạt, thật chuyện của tôi và Mạnh Du Thắng cô ta đều thấy rõ.
Nhưng cô ta lại không phản bác xoay người, cúi xuống nhặt một thứ từ thùng rác lên ném phía tôi.
Mùi tanh hôi dính vào n.g.ự.c tôi, Hứa Mạt Mạt ném băng vệ sinh vào người tôi.
Lúc , từ nhà vệ sinh nam bên cạnh truyền đến giọng nói của Mạnh Du Thắng.
“ mẹ nó, hôm nay ông đây sẽ dẫn Ngụy Thu Thủy đi theo chơi đùa một .”
À, người anh ta nói vẫn là tôi, tôi phía Hứa Mạt Mạt thấy cô ta khó chịu vừa nuốt ruồi bọ.
Tôi nắm bắt cơ hội, hét lớn một tiếng: “A!!! Cứu mạng!!”
Tôi co rúm lại góc một gà rơi vào nồi canh, nhưng tiếng kêu lớn làm tôi nghe tiếng phá .