Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
Nửa giờ sau, đám người đòi nợ tươi cười rời đi, đám xã hội đen mà tôi thuê đến cũng rời đi, còn lại tôi và Dụ Diên.
Anh ấy thiếu nợ ba trăm ngàn.
Tôi về phía Dụ Diên, vận khí màu đỏ đen trên đỉnh đầu chậm rãi tiêu tán, tôi chợt thấy khoản giao dịch này không lỗ chút nào.
“Anh ăn cơm chưa?” Tôi rất tự nói chuyện: “Tôi hơi đói bụng, cùng đi ăn một chút đi.”
Rốt cục anh ấy cũng tỉnh táo lại, ánh mắt phức tạp tôi: “… Rốt cuộc cô là ai?”
“Tôi á… không phải tôi đã nói sao.” Tôi trừng mắt : “Tôi là chủ blog thực hiện ước nguyện cho mọi người đó, anh may mắn thưởng thôi!”
Anh ấy kinh ngạc vô cùng: “Nhưng tôi chưa từng ước nguyện bao giờ.”
Huống chi, trên thế giới này sẽ có chuyện này sao? Thật sự sẽ có người bỗng xuất hiện, giải cứu mình trong tình huống nước sôi lửa bỏng — chuyện may mắn khó tìm sẽ rơi vào đầu mình sao?
Tôi lấy điện thoại di động ra cho anh ấy : “Anh tự đi, là anh ước nguyện mà, còn tôi chính là chủ blog, anh phải tin tưởng tôi chứ!”
Trên trang chủ Weibo của tôi có ghim bình luận của anh ấy lên đầu.
“Vãn Vãn Hữu Ngư…” Anh ấy thào gọi tên tôi, rũ mắt xuống, lông mi còn dài, còn dày hơn so với con gái.
“Bây giờ anh tin tôi chưa, tôi sẽ anh vào được đại học.” Tôi vỗ bờ vai anh ấy: “Tôi uy tín như vậy cơ mà, đương tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của anh.”
… Vì tôi có rất .
“Không cần lo lắng chuyện nợ nần, ngay học phí cũng không cần anh lo lắng, tôi sẽ tài cho anh, bao gồm khoảng thời gian bốn năm học đại học. anh gặp khó khăn gì anh có thể liên lạc với tôi bất cứ nào.”
Dụ Diên không cự tuyệt: “Tôi sẽ viết giấy nợ cho cô.”
Tôi vốn định nói không cần, dù sao đây cũng không phải của tôi nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi vẫn đáp ứng: “Không cần trả lãi.”
“Cô…” Anh ấy hơi chần chờ một lát, rốt cuộc hạ quyết tâm: “Cần tôi làm cái gì?”
Thiếu niên tuấn tú có đôi mắt đen kịt, rất nghiêm túc về phía tôi: “Muốn làm chuyện gì, tôi cũng đáp ứng.”
Tôi mờ mịt: “Chuyện gì là sao?”
“… Không cần cái gì sao?” Lỗ tai anh ấy có chút ửng đỏ, dường như lời nói kế rất khó mở miệng: “Tôi không có thứ gì khác trả nợ, như muốn trả cũng phải đợi rất lâu.”
Kết hợp với lời nói của đám người đòi nợ trước, rốt cuộc tôi cũng hiểu được ý tứ của anh ấy, trong một cái nháy mắt, đầu óc tôi cũng ngừng hoạt động hai giây.
Nhưng sau kịp phản ứng, tôi vội vàng làm sáng tỏ: “Tôi là blogger đặt chữ tín lên đầu, anh là người cầu nguyện mà! Cầu nguyện còn cần trả giá làm gì, tôi đã chọn lời ước nguyện của anh việc duy nhất anh phải làm là nhận ý tốt của tôi mà thôi.”
Mặc dù tôi là thầy bói nhưng trước đó, tôi còn là công dân ba tốt, biết tuân thủ pháp luật.
“ như anh nguyện ý, anh có thể đăng bài xác nhận tôi đã anh được không?” Tôi còn bổ sung thêm: “Tôi sẽ tạo một tài khoản riêng cho anh, đảm bảo không lộ thông tin cá nhân!”
Tôi mời Dụ Diên ăn cơm tối, cũng không quá đắt, là bát hoành thánh bình thường.
Nhưng hoành thánh mang theo nhiệt khí lượn lờ, không gian tràn ngập trong màn sương trắng, tôi thấy anh ấy vô hồn ăn vài miếng, dường như có chất lỏng trong suốt rơi xuống.
Động tác của anh ấy vẫn không ngừng lại, cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì nhưng nước mắt cứ liên rơi xuống.
Người đến người đi trong tiệm hoành thánh, vận khí màu vàng trên đỉnh đầu Dụ Diên càng thêm rực rỡ, thậm chí còn hiện ra màu sắc trong suốt, áp đảo tất màu sắc khác trong cửa tiệm này.
Tiểu bỗng mở miệng, âm thanh có vài phần kinh ngạc: [Sao đột giá trị thiện lại tăng cao vậy chứ! Ký chủ, ánh mắt của ngài tốt thật đó, trong tương lai, người này sẽ cống hiến rất điều tốt đẹp cho xã hội!]
Tôi thở phào nhẹ nhõm, âm thầm đáp lời Tiểu : “Vậy là tốt .”
Trong tiệm tiếng người ồn ào, Dụ Diên và tôi lại ăn ý không nói với nhau câu gì.
Tôi cúi đầu, làm bộ không thấy Dụ Diên đang khóc, hết sức chuyên chú sắm vai một blogger đơn thuần, ngốc nghếch nhưng lắm .
“… ơn.”
Sau giọt nước mắt cuối cùng được giấu vào đáy mắt, tôi nghe thấy tiếng Dụ Diên vang lên.
Rất nhẹ nhưng cũng rất nghiêm túc.
4
Sau được Dụ Diên đồng ý, tôi đã công khai việc tài cho anh ấy lên trang chủ.
Vãn Vãn Hữu Ngư: Buổi rút thăm thưởng đã kết thúc, chúc mừng ngày may mắn đầu tiên [Hình ảnh]
Sau Dụ Diên trả nợ xong, hạn mức thiện của tôi liền thay đổi.
Cho nên ngoài anh ấy ra, tôi còn mua cho một người mẹ đơn thân một chiếc váy (ước nguyện của con gái bà ấy), một con mèo hoang bị người ta ngược đãi ác ý trả phẫu thuật (ước nguyện của học sinh trung học nhặt được mèo con).
Giờ tôi chẳng cần phải đập mua lượt theo dõi mà Weibo của tôi đã dễ dàng nổi tiếng trong một đêm.
Ước nguyện của một người được coi như trò rút thăm thưởng, mặc dù tôi đã giải thích rằng mọi việc tùy duyên, tất dựa vào sự may mắn của người được chọn nhưng việc tôi vung tay chi mấy chục vạn một lần chính là sự thật.
Mà chủ đề này vốn là thứ thu hút sự chú ý của người ngoài nhất.
“Đây là sức mạnh của người giàu sao!”
“Tôi đã thấy chị ấy ngoài đời ! Vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, còn rất dễ nói chuyện !”
“Muốn nhỏ chủ blog thiếu lý không, rất muốn trải nghiệm thử một ngày ở bên chị gái.”
“Ước mong được gặp mặt chủ blog ngoài đời. (P/S: liệu chủ blog có thể nhớ kỹ lời ước nguyện này hay không nhỉ?)”
“Bầu trời nổi lên trận gió bão, tia chớp lóe sáng, đại tiểu thư, đêm nay bão cát quá lớn, sao chúng ta lại xa cách như thế chứ… [gào khóc] [gào khóc]”
“ có tôi thấy ấm áp sao, đêm hôm khuya khoắt đọc được bài đăng này, chợt nhận được thế giới tốt đẹp nhường nào.”
“Sau bà mẹ thử bộ váy còn mỉm cười vui vẻ, tấm ảnh khiến tôi xúc động muốn khóc…”
“Mèo con và em trai cũng rất đáng yêu!”
“Mà chủ blog tài cho học sinh có thành tích rất tốt phải không?”
“Em trai đó sắp được vào đại học Nam Thành , tụi nhỏ được nghỉ hè đi chơi, còn em trai phải làm công trả nợ. [thở dài]”
“Cậu bé đó cũng rất tốt, chủ blog đã nói rõ rằng mình muốn mà cậu ấy còn nguyện ý viết giấy nợ.”
“Hy vọng năng lượng tích cực này sẽ tồn tại lâu dài lần sau tôi có cơ hội được chọn QAQ.”
“Chủ blog à, mạn phép thăm một câu, cô còn làm thầy bói không?”
Tôi tùy tiện chọn mấy bình luận trả lời, khẳng định rằng tôi còn tục bói toán, sau đó lại đăng bài tìm kiếm ước nguyện.
Hiện giờ bình luận đã hơn trước, tạm thời tôi không hết mà lựa chọn Dụ Diên giải quyết triệt vấn đề nợ nần.
Tôi đã trả xong nợ cho anh ấy nhưng sau cân nhắc đến những gì nghe được ngày hôm đó, ngăn chặn khả năng anh ấy bị quấy rầy, tôi thêm phương thức liên lạc với chị Hồng chủ nợ, sau đó uyển chuyển nói cho chị ta biết: Sau này không nên tìm tới Dụ Diên gây phiền phức .
Tôi dễ dàng tìm ra được ngày sinh tháng đẻ và vận mệnh gần đây của chị ta, thuận miệng nói ra hai chuyện gần đây chị ta đã trải qua, thế là thái độ của chị Hồng lập tức thay đổi.
người lăn lộn trong xã hội như bọn họ kiêng kị rất thứ, đương sẽ không muốn đắc tội người như tôi. Vì thế chị ta đành mỉm cười nói: “Vu tiểu thư, cô hiểu lầm , tôi vẫn luôn coi Tiểu Dụ là em trai ruột mà.”
Cái gì mà em trai ruột chứ, có người nào muốn em trai ruột lên giường không?
Tôi oán thầm hai câu, cũng không trở mặt với chị ta, nói : “Tôi biết mà, tôi cũng coi cậu ấy như em trai ruột thôi.”
Chị Hồng trầm mặc hai giây, không biết có phải đã hiểu sai cái gì hay không, chị ta chợt bừng tỉnh đại ngộ, ý vị thâm trường lời: “ ra là thế, tính cách Tiểu Dụ vốn bướng bỉnh, không dễ ở chung như vậy đâu. Thế nhưng như Vu tiểu thư muốn dạy dỗ thật tốt, tôi sẽ nói cho tiểu thư biện pháp đối phó với mấy cậu em trai không ngoan trong nhà, đến đó còn có thể dạy cô chút thủ đoạn .”
Tôi: “…”
Lời này nghe có vẻ là lạ, có chút không thích hợp lắm.
Sau lần nhấn mạnh tôi rất coi trọng Dụ Diên, chị Hồng sảng khoái cam đoan rằng chị ta sẽ không cho người đi tìm Dụ Diên gây phiền toái .
Tôi hoàn toàn yên tâm, bắt đầu qua hàng chục ngàn bình luận khác .
Ánh mắt tôi dừng lại ở một bình luận có vẻ đặc biệt.
“Cũng không tính là nguyện vọng của tôi, là gần đây phát sinh một vài chuyện, giờ thấy bài đăng Weibo này bỗng nhớ tới, tôi muốn viết vài dòng chia sẻ một chút.
dạy học trên trường, tôi đã từng các em học sinh trong lớp có chuyện gì tụi nhỏ muốn làm hay không, cô bé có thành tích tốt nhất giơ tay nói rằng mình chưa từng tới hiệu sách, muốn tới đó một lần.
Cô bé là người rất thích đọc sách, tôi liền cô bé đến hiệu sách cô bé muốn đọc sách gì. Cô bé lại tôi hiệu sách như thế nào, bao giờ đóng cửa, liệu cô bé có thể hết sách trong hiệu sách đi có được hay không.
Trước tôi từng tặng cô bé mấy quyển sách, chắc đời tôi sẽ không bao giờ quên được đôi mắt đó. Tôi tin chắc đó là đôi mắt sạch sẽ nhất, sáng ngời nhất mà tôi từng thấy, tất là khát khao mong chờ.
Nghĩ đến lời của cô bé, tối đó tôi không thể ngủ yên.
Vì thế hôm nay tôi đón xe đến tiệm sách trong trấn mua mấy quyển sách, đăng bài viết lên mạng, tôi nhịn không được bắt đầu suy nghĩ, như cô bé ở đây tốt . [Ảnh]”
Trong hình là một quyển sách mở ra, trên trang bìa có một hàng chữ cực kỳ xinh đẹp sạch sẽ.
… Vượt lên nghịch cảnh, không thể buông thả bản thân.
Trên hàng chữ , tôi thấy được một luồng vận khí màu vàng cực kỳ mỏng manh.
Là chữ viết của một giáo viên, cũng đại biểu mong muốn của giáo viên dành cho học sinh.
Tôi mở Weibo của cô giáo , hoạt động trên trang cá nhân của cô ấy rất ít nhưng tất mang đến một giác khá tốt lành.
Ví dụ như một bó hoa dại do học sinh tặng, một đoạn video hợp xướng hay là một tấm thiệp chúc mừng giáo viên.
những bức ảnh đó, tôi có thể nhận được một vận khí sáng ngời, một vòng màu vàng thủy chung quanh quẩn trên những bức ảnh đó. Tuy màu sắc khá nhạt nhưng lại cực kỳ trong suốt xinh đẹp, không lẫn chút tạp chất.
Không giống với tương lai vinh quang rạng rỡ của Dụ Diên, vận khí này thuộc về người bình thường mà thôi.
Nhưng vận khí màu vàng đủ lây nhiễm thực thể chứng minh cô ấy là người rất tốt, có người tốt sinh ra vận khí này.
Tôi rơi vào trầm tư.
Sau một lâu, tôi Tiểu : “Cậu có thể tôi chút chuyện được không?”