Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thím ơi, đúng là thím tốt bụng như mẹ cháu nói!
Thím ơi, trong phòng thím có mấy thứ thơm thơm đẹp đẹp, cháu chơi được không?
Cháu vào phòng thím rồi à? Tôi tức cảnh giác.
Tiểu Hổ ấp úng:
Tiểu Mai sắp sinh nhật rồi, cháu tặng bạn ấy một món quà…
Tôi không nghĩ nhiều. tối hôm , tôi phát hiện trong vali vài món đồ trang điểm, và cả một sợi vàng cũng biến .
tức tôi nhớ lại lời Tiểu Hổ nói ban sáng.
Hứa Ngôn nghe xong, vội tìm Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ hỏi liền gào lên như còi động.
Mẹ Hứa tức xông ra từ trong nhà, che chắn Tiểu Hổ lưng:
Đứa nào khốn nạn dám bắt nạt cháu đích tôn của tôi?!
Hứa Ngôn kiên nhẫn giải thích:
Mẹ, đồ của Tiểu Vy . Hôm nay có mỗi Tiểu Hổ vào phòng, nên con hỏi thử.
Nói xằng! Tiểu Hổ nhà ta ngoan lắm, đầu óc mày kẹp cửa rồi hả? Vì con đàn bà ngoài mà đổ oan cháu ruột?
Có nó đòi thêm sính lễ rồi kiếm cớ hãm hại cháu tôi không? Tôi biết ngay con nhỏ không thứ tốt lành gì! về nhà đã làm loạn!
Còn mày nữa, uổng nuôi mày lớn, ngoài nói mấy câu đã không phân biệt nổi đúng sai, còn đòi làm tiến sĩ gì!
Mẹ Hứa mồm miệng như s.ú.n.g liên thanh, không chen lời được.
Tôi nhịn không nổi:
Dì à, chuyện đồ là thật, bọn cháu hỏi rõ Tiểu Hổ thôi…
Thấy tôi tiến lại gần, mẹ Hứa tức đổi hướng tấn tôi:
Có mấy thỏi son thôi mà, đáng giá bao nhiêu? Làm gì mà làm quá lên vậy?
Tôi thấy cô phá hoại nhà tôi, thứ đàn bà rắc rối, bụng dạ hẹp hòi! Không lạ gì kiểu “ thêm tiền” để cưới con trai tôi, chắc là ở thành phố chê cười nên bán rẻ bản thân về đây!
Máu tôi dồn lên não, Hứa Ngôn vội đỡ lấy tôi.
Không son và nước hoa, còn có một sợi vàng, hơn hai mươi nghìn. Nếu không tìm được, bọn con an.
! sợ chứ!
Tiểu Hổ nghe đến an sắc mặt hơi biến, được bà nội bênh vực càng vênh váo, còn đắc ý móc từ túi ra một lọ nước hoa đã đổ hết ra, đổ đầy nước vào.
Lé lé lé, có bản lĩnh tới mà lấy. Bà nội nói rồi, đồ của cô chính là đồ của nhà tôi, này đều là của tôi hết!
Thấy rõ tang vật, tôi và Hứa Ngôn cùng nhìn sang mẹ Hứa.
Bà ta mặt cứng đơ, nói qua loa:
Trẻ con không hiểu chuyện, cầm chơi thôi, có cần làm ầm lên vậy không?
bà ta giật lọ nước hoa từ tay Tiểu Hổ ném xuống đất, giọng chua ngoa:
Mau lại ta! Nhìn kìa, keo kiệt chưa từng thấy! này đừng có đụng vào đồ ta nữa, bẩn tay ra!
Chuyện có gì lớn đâu, mà làm rùm beng như !
Mẹ Hứa còn phì một tiếng xuống đất, đầy khinh miệt.
Về lại phòng, tôi càng nghĩ càng giận. Tôi không hiểu, cùng là con ruột, tại lại có thể đối xử khác nhau đến ?
Tôi nhìn bạn trai đang cặm cụi nhặt đồ trang điểm giúp tôi, còn mở điện thoại đặt mua lại mấy món đã tự nhiên thấy cay cay sống mũi.
Tôi đập mạnh tay xuống bàn:
Hứa Ngôn, anh có làm rể không? Bố mẹ nhất định xem anh như con ruột, tuyệt đối không để anh chịu uất ức này nữa. Nếu anh đồng ý, chúng ta ngay bây giờ!
Tôi nói xong, lặng lẽ chờ phản ứng của anh. Tưởng rằng anh do dự.
Dù gì, mà chẳng hy vọng được gia đình yêu thương, dù hiện tại không tốt, cũng có chút hy vọng, đúng không?
ngờ anh gật đầu rụp như gà mổ thóc, nhanh như chớp kéo ra hai vali:
Anh sớm đã rời khỏi đây rồi.
Tôi vui mừng, rồi lại thấy xót xa.
Anh không thấy tiếc ?
Tiếc gì? Tiếc họ à?
Hứa Ngôn tay ra ngoài. Anh cả vừa về, đang c.h.ử.i rủa anh một cách thậm tệ.
Hồi nhỏ anh từng nghĩ, làm để họ quan tâm mình, yêu thương mình. này hiểu, tình yêu không thể cầu mà có, chi bằng tự yêu lấy bản thân.
Bao năm qua, anh đã đưa về hơn năm mươi vạn gia đình, xem như đã hết ơn sinh thành rồi.
yên tâm, mẹ anh nói gì mà một ngàn tiền cưới, cứ coi như bà ấy mộng du. Tiền sính lễ, anh chuẩn từ lâu rồi.
Hứa Ngôn ôm tôi, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi cảm nhận được cảm xúc trong anh khi một dần chấp nhận rằng mình là kẻ không được yêu thương, cảm giác ấy thật sự rất khó chịu.
Hừ, anh làm rể, là đưa sính lễ đúng!
Tôi cố tình chọc anh.
Anh cười ngay:
nói đúng, là sính lễ của anh đấy. nào, ông xã?
mà… giờ chưa được.
vậy?
và nhẫn của chúng ta vẫn chưa lấy lại được mà.
Anh gõ nhẹ vào đầu tôi.
Hứa Ngôn đã an, chúng tôi đang đợi kết quả. Để thoải mái hơn, chúng tôi chuyển về thành phố thuê nhà ở tạm.
Trước khi chuyển, tôi từng đề nghị mua một căn nhà ở thành phố để tiện lại, lúc Hứa Ngôn ngăn lại, bảo tôi đợi thêm. Tôi chưa hiểu tại , giờ thấy may là đã nghe lời anh, chọn thuê nhà trước.
Về đến không gian riêng của hai đứa, tôi thấy thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Ngôn có quen trong ngành, chiều hôm đã nhận được tin: sợi Tiểu Hổ mang bạn học chơi, phụ huynh bạn ấy thấy là đồ quý nên tức lại.
Vậy nghĩa là… và nhẫn vẫn còn ở nhà?
Hứa Ngôn gật đầu.
Hay là thôi luôn . Làm lớn chuyện rồi, chắc họ cũng chẳng nữa đâu.
Hứa Ngôn lại rất chắc chắn:
Không, họ .