Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cô ta đột nhiên ngồi xổm xuống, lại nở nụ cười ngây thơ vô hại kia.
Tôi chưa kịp phản ứng, cô ta đã bất ngờ đưa đẩy chiếc xe lăn.
Chỗ đó lại đúng là một đoạn dốc thoai thoải.
Chiếc xe lăn trượt xuống dưới.
Bà cụ hét lên một tiếng, đột ngột bật dậy khỏi xe lăn.
Nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn, không hề giống một người vấn đề chân.
Thật sự không hiểu vì sao ngày nào bà cũng ngồi xe lăn nữa.
điều, do quán tính nên bà vẫn chạy chúi phía trước mấy bước, ngã nhào xuống đất.
Tôi định chạy đỡ bà, nhưng lại Tô Hiểu Thiến túm chặt lấy tóc.
Đầu tôi giật đau rát.
“Tống Tư Noãn! Dù cô ghét bà nội thế nào đi nữa, cũng không thể đẩy bà ngã được!”
Cái con ngốc này, vừa ngu lại vừa độc!
Tôi cố gắng xoay người lại, giơ hai ngón chọc hốc cô ta.
Lúc này, cô ta mới thả , ôm tru tréo phía sau tôi.
Tô lao , túm chặt lấy cô ta.
Tôi vội vàng chạy xem tình hình bà nội.
Bà cụ đã tự mình bò dậy, ôm đầu gối ngồi xổm trên bậc thềm ven đường.
Khuôn trắng bệch như tờ giấy.
Trông vẻ thương .
Tô Hiểu Thiến như con ch.ó điên lao tới.
“Bà nội! Bà nói đi! Là Tống Tư Noãn đẩy bà! Mau nói đi!”
Bà cụ đờ đẫn nhìn cô ta, lại nhìn tôi.
đột nhiên bật thốt lên một câu đầy căm phẫn:
“Tô Hiểu Thiến, đồ nghiệp chướng! Ta… ta đúng là mù !”
14
Không bà nội chống lưng, Tô Hiểu Thiến ngay mất thế.
Trưa hôm đó, họ Tô thu dọn hết đồ đạc cô ta, vứt hết ngoài cửa.
Tô kiên quyết báo cảnh sát.
Nhưng bà nội không đồng ý, yêu cầu đuổi cô ta khỏi , đời này không nhìn thấy nữa.
Tô Hiểu Thiến quỳ rạp trước bà nội, thế nào cũng không chịu đứng lên.
“Bà nội! Chính bà nói sẽ gả con cho anh! Chính bà nói sẽ giúp con mà! Sao bây giờ bà lại không giữ lời?”
“Chính bà nói họ Tô sẽ nuôi con đời, con học thì học, không học cũng chẳng sao. Vậy mà bây giờ, người người một lại quay sang trách con, chê con vô dụng, coi con như đồ bỏ đi! Vì sao chứ?”
Tô giơ tát hai cái, quát:
“Tô Hiểu Thiến, bớt sủa bậy ở đây đi! Không bà nội, mày đã c.h.ế.t đói từ lâu ! Mày sống được hôm nay, là nhờ ai hả?”
Tô Hiểu Thiến ôm gương sưng đỏ, trừng nhìn tôi đầy oán hận.
“Tống Tư Noãn! Tất là tại cô! Cô đã cướp đi anh tôi, cướp đi bố tôi! Giờ ngay bà nội cũng đứng phía cô!”
“Tôi phải g.i.ế.c cô!”
Vừa nói, cô ta lại lao túm tóc tôi.
Lần này, tôi trước, đạp một cú n.g.ự.c cô ta.
Chuông cửa vang lên.
Mở cửa , hóa là cảnh sát.
“Ai báo án?”
Tô bước lên.
“Tôi, là tôi!”
Bà Tô Hiểu Thiến, đầy khinh thường:
“Con bé này g.i.ế.c chồng tôi, lại vu oan cho con dâu tôi nữa.”
Bà thản nhiên nhìn ánh giận bà nội.
“ à, chúng ta nuôi nó ngần ấy năm, ân tình đã trả đủ đúng không? Vậy mà nó quay lại cắn một nhát, đúng là chẳng bằng một con chó! Nếu lần này không cho nó một bài học, ai biết sau này nó gây chuyện nữa?”
Tô Hiểu Thiến tuyệt vọng nhìn bà nội, khóc lóc van xin.
“Bà nội! Bà nói đi! Bà không thể để họ bắt con đi! Bà thương con nhất mà! Bà nói đi chứ!”
Bà nội không nói một lời.
lặng lẽ đóng cửa lại.
15
Tô Hiểu Thiến khiến người người ghét bỏ, cuối cũng biến mất.
Không khí họ Tô ngay trở nên trong lành, ngọt ngào hơn hẳn.
Tô lúc nấu cơm, lúc tắm rửa đều ngân nga hát.
Nhìn bố Tô cũng dịu dàng hơn nhiều.
Tô cũng tôi dọn .
lại bà nội vẫn u sầu, trầm mặc ít nói.
Bà cụ đời kiêu hãnh, không ngờ lại nuôi phải một con sói trắng .
Cú sốc lần này với bà thực sự quá lớn.
lẽ vì ngại đối diện với mọi người, bà đòi viện dưỡng lão.
Cuối bố Tô giữ lại.
Hôn sự tôi và Tô cũng được đưa lên lịch trình.
Lần này, không Tô Hiểu Thiến quấy phá, mọi thứ diễn thuận lợi bất ngờ.
Tôi khoác lên mình chiếc váy cưới trắng muốt, bước bước tiến phía người đàn ông mà tôi yêu.
Tô nhìn tôi đầy tình cảm, đôi long lanh lệ nóng.
Khoảnh khắc đó, tôi hạnh phúc nhấn chìm.
…
Không gian yên tĩnh trong phòng làm việc lại tiếng hít thở và nhịp tim chúng tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn đường nét góc cạnh trên gương Tô , lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả.
Mấy năm ở bên anh, tôi chưa vì tình yêu mà đánh mất bản thân.
Tôi không bao giờ trở thành một nhành tầm gửi phụ thuộc anh.
Tôi làm một cái cây.
anh đứng vững giữa gió mưa.
Chân lý này, kiểu người như Tô Hiểu Thiến, e rằng đời cũng không hiểu nổi.
Tô đặt sách xuống, sáp lại gần tôi đầy quấn quýt.
“Vợ ơi, không làm bài mà đang nghĩ thế?”
Tôi thản nhiên nhìn anh, mỉm cười:
“Nghĩ anh đấy.”
Anh phấn chấn hẳn lên, ôm chầm lấy tôi.
“Làm bài chẳng chuyên tâm chút nào!”
“Phạt em anh nghiên cứu trò chơi mới nhất nha!”
Tên đàn ông này.
Đúng là giỏi quá mà.
Cứu tôi với!
Tôi mệt lắm !
(Hết)