Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nửa đêm đi vệ sinh, tôi phát hiện mẹ chồng khăn của tôi để lau chân, buồn nôn đến mức không nổi.
Không nhịn , tôi cãi nhau bà ngay tại chỗ.
Chồng tôi lại bênh mẹ:
“Khăn hay khăn tắm thì cũng là để lau , lau chỗ nào mà nhau!
Mẹ thì để mẹ đi, so đo lớn làm gì!”
Có chồng chống lưng, mẹ chồng càng ngày càng quá quắt.
Bà ta lén đổ kem tẩy lông vào dầu xả của tôi, khiến tóc tôi rụng mãi không dứt.
Tôi đi khắp nơi cầu cứu, khám bệnh đủ chỗ nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Cuối cùng tóc rụng sạch trơn, công ty tưởng tôi mắc bệnh hiểm nghèo nên tìm cách cho tôi nghỉ việc.
Tôi nhà trong tình trạng u uất, mơ màng.
Không ngờ lại bắt gặp cảnh mẹ chồng đang đổ tiếp kem tẩy lông vào chai dầu xả của tôi.
Lúc ấy tôi mới hiểu ra tất cả.
Tôi phát điên, tát bà ta mấy chục cái liền.
Ba chồng thì mắng tôi vô giáo dục.
Chồng bắt tôi quỳ xuống xin lỗi mẹ.
em chồng thì trừng nhìn tôi, còn xúi anh trai đánh tôi.
Tôi bị cả nhà họ làm cho đến tối sầm , ngất xỉu tại chỗ.
Lúc mở ra, tôi phát hiện đã quay thời điểm trước khi mẹ chồng khăn của tôi lau chân.
Lần , tôi nhất định phải khiến cả nhà họ nếm trải đủ hết những gì tôi từng đựng ở kiếp trước!
01
“Huệ Phương, mau đi, hôm nay con nghỉ mà. Đã nói là sẽ đi mua đồ nhập học cho Ngọc Tú rồi còn gì!”
Cộc cộc cộc..
Tiếng gõ dồn dập kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng kiếp trước.
Tôi chậm rãi mở , phát hiện đang nằm trong phòng .
Bên cạnh, chồng tôi – Ngô Kiến Nhân – vẫn còn đang ngáy ầm ầm.
Tôi đưa tay véo nhẹ má , một cơn đau nhói truyền đến.
Tôi lập nhận ra… đã trọng sinh rồi!
Tôi đã quay thời điểm trước khi bị mẹ chồng hãm hại!
Kiếp trước, mẹ chồng đối xử tôi không khác gì kẻ thù.
Cơm thừa canh cặn mang đi xào rồi bảo tôi ăn.
Còn nói thật: “Chồng mày và em chồng thì ăn cơm trắng, chỉ có mày là có món cơm rang đặc biệt.”
Thế nhưng, ăn là tôi lại đau bụng dữ dội, đi ngoài liên tục.
Đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo là ngộ độc thực phẩm.
Tôi chỉ ăn mỗi cơm bà ta nấu, nhưng bà thì chối bay chối biến, nói tôi ăn đồ ngoài bị trúng thực mà còn đổ oan cho bà.
Bà lăn đùng ra sàn lăn lộn, khóc lóc kêu oan.
Cả nhà cần phân rõ trắng đen, liền quay sang trách mắng tôi tới tấp.
Kiếp , tôi sẽ bắt cả nhà họ phải nếm đủ mọi cay đắng mà tôi từng trải .
02
Tiếng gõ vẫn không ngừng vang lên.
Tôi rúc vào chăn, giả không nghe .
Trời còn chưa hẳn.
Cái bà già chết tiệt kia đúng là không nổi khi tôi ngon giấc.
tôi không trả lời, tiếng gõ mỗi lúc một gấp gáp.
Cuối cùng cũng đánh thức Ngô Kiến Nhân.
Anh ta đưa tay đẩy tôi:
“Mẹ gọi em đấy, không mau mở đi?”
Tôi đạp mạnh anh ta một phát:
“Bây mới sáu , gọi hồn à? Không thì cút ra ngoài mà !”
Ngô Kiến Nhân mới đi công tác khuya, đang mệt rũ cả .
Mẹ chồng thì gõ đùng đùng, khiến anh ta khó .
Anh đứng mở phòng, bực bội nói:
“Mẹ, mới có sáu , mẹ gọi Huệ Phương làm gì thế?”
Mẹ chồng ban nãy còn đắc ý,
bị đánh thức là con trai thì lập đông cứng lại:
“Ui giời ơi! Kiến Nhân à, không phải con đang đi công tác sao?”
Ngô Kiến Nhân dụi , khó nói:
“Con đêm , vừa mới chợp xíu thì bị mẹ gọi rồi. Có chuyện gì không thể chờ rõ hẵng nói à?”
Chưa để bà ta kịp mở miệng, Ngô Kiến Nhân đã “rầm” một tiếng đóng lại, rồi chui vào giường tiếp.
Tôi và anh ta liền tới trưa mới , không mẹ chồng làm phiền thêm lần nào.
Rõ ràng là cố tình giày vò tôi mà thôi.
Lúc tôi chưa gả vào, bà ta diễn vai mẹ chồng hiền lành khéo léo.
Mới cưới chưa đầy nửa năm, bà ta đã coi tôi là con dễ bắt nạt.
Quả thật đúng ta nói trên mạng:
Lúc chưa có con thì cả nhà lo sốt vó, có con rồi thì cả nhà đè ra bắt nạt.
Tôi bóp tí kem đánh răng bỏ vào miệng cho có lệ, rửa loa vì không dám đụng vào đồ đạc trong nhà vệ sinh.
Xong xuôi đi ra, Ngô Kiến Nhân đã ngồi ăn .
Mẹ chồng tôi chắc sợ tôi tranh đồ ăn con trai bà, nên vội vàng kéo tôi đi, nói ra trung tâm thương mại mua đồ cho em chồng – Ngọc Tú – chuẩn bị nhập học.
Lúc Ngọc Tú vẫn đang nướng, tối ta chơi game đến gần .
Chắc phải đến chiều tối mới nổi.
Mẹ chồng thì đâu dễ bỏ cơ hội rút sạch tiền của tôi.
Kiếp trước, tôi đã tiêu không ít tiền cho con sói trắng đó.
mỹ phẩm đến điện thoại, đều mua đồ tốt nhất.
Thế nhưng tôi cho càng nhiều, ta càng tham.
Còn cho rằng làm chị thì tôi phải có nghĩa vụ cung phụng ta.
Kiếp , moi cái gì tôi thì cũng phải trả giá tương xứng.
Tôi lên tiếng chối:
“Con không rảnh đi mua đồ mẹ đâu. Con còn phải đến công ty làm thêm. Mẹ để Kiến Nhân đưa đi ấy.”
Ngô Kiến Nhân nghe vậy thì quýnh lên:
“Tôi là đàn ông, làm sao biết mua mấy thứ con gái cần? Em đi mẹ đi.”
Mẹ chồng cũng hùa theo:
“Lúc nào tăng ca , sao phải hôm nay? Ngọc Tú mai nhập học rồi, con làm chị mà lo lắng gì cho em.”
Tôi đảo , ngán ngẩm nói:
“Có mẹ lo rồi, thì cần gì tới con nữa. Thôi, con phải đi đây, sếp con đang giục rồi.”
Tôi rời khỏi nhà, tranh thủ ăn lót dạ xong thì chạy thẳng đến nhà bạn thân.
nay trở đi, viện cớ “tăng ca”, là tôi sẽ nhà bạn trú tạm.
03
Không có tôi móc hầu bao, mẹ chồng làm gì rộng rãi nổi.
Cho dù bà ta có hào phóng mua đồ tốt cho Ngô Ngọc Tú đi nữa, Ngô Kiến Nhân cũng đời nào đồng ý.
Căn nhà chúng tôi đang ở, phần tiền đặt cọc nhà họ Ngô thanh toán toàn bộ,
và tên trên sổ đỏ lại không có tôi.
Lúc đó Ngô Kiến Nhân nói vay ngân hàng thì ba mẹ anh ta sẽ trả,ai ngờ sau khi cưới xong tôi mới biết: tiền đặt cọc là toàn bộ tiền tiết kiệm của ba mẹ chồng.
Còn lại phần vay mua nhà, là Kiến Nhân phải lấy tiền lương của mà trả dần.
Ban đầu anh ta còn định há miệng nhờ tôi trả chung tiền nhà.
Tôi đưa ra điều kiện: “Thêm tên tôi vào sổ đỏ trước đã.”
Thế là anh ta im re không nói thêm lời nào.
Tôi biết bị tính kế, nên liền giữ chặt tiền lương của bản thân, mỗi tháng chỉ đưa mẹ chồng 1 triệu rưỡi tiền sinh hoạt, dư một xu cũng không cho.
Kiếp trước, tôi bỏ tiền mua đồ cho Ngô Ngọc Tú là vì ta khóc lóc trước tôi, nói bị bạn bè chê bai đồ chợ trời.
Nhưng kiếp , ta sống sao cũng liên quan gì đến tôi nữa.
Quả nhiên…
Tối nhà, tôi đã Ngô Ngọc Tú nằm lăn giữa phòng khách, vừa gào vừa đập đất ăn vạ.
“Tôi đã nói là mỹ phẩm hàng hiệu rồi cơ mà, mấy mua cái đống hàng chợ rẻ tiền gì vậy?
Trên app còn tìm ra nổi cái tên!”
“Tôi không mấy thứ đâu! Mau đi mua lại cho tôi!”
Hôm nay Ngô Kiến Nhân móc ra 400 tệ mua đồ cho Ngô Ngọc Tú, lòng đau cắt.
em gái không biết ơn lại còn chê bai, anh ta đến mức thu hết đồ dưới đất lại định đem đi trả.
Mẹ chồng tôi hoảng hốt nhào tới ngăn lại, còn dỗ dành Ngọc Tú:
“Đây là anh con bỏ ra mấy trăm mua toàn đồ tốt cho con mà, sao con lại không hiểu chuyện thế hả con?”
Ngọc Tú gào lên:
“Đều là hàng vớ vẩn! Con không cần! Mau đi mua lại đồ khác cho con!”
Vừa tôi đến nhà, mẹ chồng lập nhắm vào tôi:
“Huệ Phương à, hôm nay con không đi mua đồ cùng mẹ, Ngọc Tú nó đang làm ầm đây !
Con là biết chọn đồ, hay là con dẫn em nó đi mua đi?”
Ngọc Tú nghe vậy, bật lò xo, nắm lấy tay tôi kéo đi ra :
“Chị , em bộ set của hãng Estée Lauder đó!
lại các bạn em đều có túi của hãng Y, em cũng !”
“ thôi!” — tôi gật đầu đồng ý.
Mẹ chồng và Ngọc Tú lập vui đến cả , hí hửng ra .