Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KtDRYGoTr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Tôi quay người đi về phía phòng ngủ:
“Tôi đi thu dọn đồ đạc. Tôi không thể sống trong cái nhà này thêm một phút nào nữa.”

“Tiểu Nhã, em đừng kích động!” – Trần Hạo đuổi theo giữ tay tôi lại – “Có gì từ từ nói, đừng cứ mở miệng là đòi ly hôn.”

“Từ từ nói?” – tôi bật cười chua chát – “Nãy giờ tôi đã nói với các người suốt một tiếng đồng hồ, các người có nghe không?”

“Chúng ta có thể thương lượng, từ từ giải quyết vấn đề.”

“Thương lượng? Thương lượng gì? Thương lượng cách lừa em tiếp? Hay là thương lượng xem lần sau nên trộm tiền em như thế nào?”

Trần Hạo bị tôi nói cho đỏ cả mặt, cổ cũng bắt đầu nổi gân xanh:
“Tiểu Nhã, em nói quá đáng rồi đấy, bọn anh không có lừa em!”.

“Không lừa tôi? Vậy tại sao lại lén chuyển khoản sau lưng tôi? Tại sao khi tôi hỏi thì anh lại bảo không biết gì?”

“Tôi…” – Trần Hạo nghẹn lời, không nói được câu nào.

Tôi hất tay anh ta ra:
“Đừng cản tôi. Cuộc hôn nhân này, tôi nhất định sẽ ly hôn.”

Tôi đi thẳng vào phòng ngủ bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trần Hạo và mẹ chồng vội vàng đi theo sau, định ngăn tôi lại.

“Tiểu Nhã, em bình tĩnh một chút, chúng ta có thể từ từ nói chuyện.” – Trần Hạo dịu giọng.

“Không còn gì để nói nữa. Tôi hoàn toàn thất vọng về các người rồi.”

Tôi vừa nhét quần áo vào vali, vừa nói:
“Kết hôn ba năm, tôi coi các người là người thân, vậy còn tôi là gì trong mắt các người? Cái máy rút tiền à?”

“Không phải như vậy, em hiểu lầm rồi…”

“Hiểu lầm?” – tôi cười lạnh – “Trần Hạo, tôi hỏi anh, ba năm qua tôi đã chi bao nhiêu tiền cho cái nhà này?”

Trần Hạo há miệng nhưng không thốt ra lời.

“Chi phí sửa nhà – mười vạn, tôi trả.
Đồ điện trong nhà – tám vạn, tôi cũng trả.
Tiền thuốc men khi mẹ anh nhập viện – sáu vạn, vẫn là tôi trả.”

Tôi vừa liệt kê vừa gấp quần áo:
“Còn tiền sinh hoạt hàng tháng, điện nước, phí quản lý chung cư, toàn bộ đều là tôi chi.
Còn lương của anh? Anh tiêu vào đâu rồi?”

Mặt Trần Hạo đỏ bừng:
“Lương tôi… tôi cũng có chi tiêu riêng mà…”

“Chi tiêu? Chi cho bạn bè ăn nhậu hát hò? Chi mua đồ chơi game? Hay chi cho mấy cô livestream nóng bỏng?”

“Sao em biết…” – Trần Hạo ngập ngừng, câu nói dở dang.

“Sao tôi biết?” – tôi rút điện thoại ra, mở mấy ảnh chụp màn hình –
“Vì tôi thấy mấy giao dịch đó! Anh tưởng tôi không biết gì à?”

“Tặng quà cho một cô tên ‘Bé Ngọt Ngào’ – một triệu tám.
Tiệc tùng với bạn – hai triệu ba.
Mua skin game – tám trăm.”

Sắc mặt Trần Hạo càng lúc càng khó coi.

“Em lén xem điện thoại của anh?”

“Lén?” – tôi cười lạnh – “Chính anh dùng điện thoại tôi để thanh toán rồi quên thoát tài khoản!”

Thật ra là lần đó tôi vô tình phát hiện, anh ta dùng điện thoại tôi chuyển tiền, quên đăng xuất khỏi ví điện tử.

“Tiểu Nhã, nghe anh giải thích…”

“Giải thích gì? Giải thích anh tiêu tiền tôi, rồi để mẹ anh trộm luôn tiền tiết kiệm của tôi?”

Mẹ chồng không chịu nổi nữa, xen vào:
“Cái gì mà trộm? Tôi lấy, không phải trộm!”

“Lấy?” – tôi trừng mắt – “Không hỏi ý kiến mà lấy tiền người khác, không gọi là trộm thì gọi là gì?”

“Tôi là mẹ chồng cô, cầm chút tiền thì sao chứ? Với lại tiền cũng không đưa cho người ngoài, là cho Tiểu Minh mua nhà, ‘nước béo không chảy ra ruộng ngoài’ mà!”

“Nước béo không chảy ra ruộng ngoài?” – tôi cười khẩy –
“Vậy tiền lương của tôi cũng nên giao hết cho mẹ giữ luôn cho rồi?”

“Cái đó thì không cần…” – mẹ chồng bắt đầu chột dạ.

“Tại sao không? Nếu tiền của tôi là tiền nhà này, thì tôi đương nhiên cũng nên dâng hết lên chứ?”

“Không giống nhau mà…”

“Không giống chỗ nào? Mẹ lấy tiền tôi cho Trần Minh mua nhà, mà tôi thì không được đụng đến tiền của mấy người – luật lệ kiểu gì vậy?”

Mẹ chồng bị tôi hỏi đến mức cứng họng, không trả lời được.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi đổ chuông – là mẹ tôi gọi đến.

“Tiểu Nhã, tan làm chưa? Tối nay về nhà ăn cơm nhé, mẹ làm sườn xào chua ngọt món con thích nhất đấy.”

Nghe thấy giọng mẹ dịu dàng, sống mũi tôi cay xè, suýt rơi nước mắt.

“Mẹ, con đến ngay đây.”

“Ừ, mẹ đợi con.”

Tôi cúp máy, bắt đầu thu dọn nhanh hơn.

“Em định đi đâu?” – Trần Hạo hỏi.

“Về nhà mẹ tôi.”

“Tiểu Nhã, có gì thì từ từ nói. Em đừng lấy ly hôn ra dọa anh.”

“Dọa?” – tôi nhìn anh ta – “Tôi nói nghiêm túc đấy.”

Tôi kéo khóa vali, chuẩn bị rời đi.

Mẹ chồng cuống lên, lao đến ôm lấy chân tôi:
“Tiểu Nhã, con đừng đi! Con mà đi thì cái nhà này phải làm sao đây?”

“Phải làm sao?” – tôi gạt tay bà ta ra –
“Chẳng phải còn có Trần Minh sao? Bảo nó ở lại phụng dưỡng hai người đi!”

“Tiểu Minh còn chưa lập gia đình, làm sao chăm sóc chúng tôi được?”

“Đó không phải chuyện của tôi. Dù sao các người cũng đâu coi tôi là người nhà.”

Tôi hất bà ta ra, kéo vali đi thẳng ra cửa.

Trần Hạo đuổi theo tôi:
“Tiểu Nhã, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được không? Em có yêu cầu gì cứ nói.”

“Yêu cầu à?” – tôi dừng bước – “Được thôi, yêu cầu của tôi rất đơn giản: Trả lại cho tôi năm trăm triệu.”

“Cái đó…” – Trần Hạo tỏ ra khó xử – “Tiền đã đưa cho Tiểu Minh rồi, giờ bọn anh không thể lấy lại ngay được.”

“Vậy thì bán lại căn nhà, đòi tiền về.”

“Làm sao mà bán? Đặt cọc rồi còn gì.”

“Thế thì để Tiểu Minh tự nghĩ cách. Bán xe cũng được, vay tiền cũng được – bằng mọi giá, phải trả lại tiền cho tôi.”

“Chuyện đó không thực tế đâu… Tiểu Minh vừa mới mua nhà, làm gì còn tiền thừa?”

“Tức là các người không định trả?”

Trần Hạo im lặng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương