Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Vân Vân, cậu đoán xem tôi thấy ai ở khoa sản bệnh viện?”
bạn thân bệnh viện đột nhiên với tôi rằng ấy đã thấy mẹ chồng tôi, Tú Hương, ở ngay ̉ng khoa sản.
“Chắc là bà ấy thân làng khám thôi.”
Dù giải thích như vậy, nhưng phản ứng đầu tiên tôi lại là nghĩ việc chồng tôi vụng trộm với phụ nữ khác và có con riêng, còn mẹ chồng giúp đỡ che giấu.
“Không , là mẹ chồng cậu có đấy, chà chà, đã được hai . Bà ấy còn dùng bảo hiểm y tế mình, mà tôi nhớ hình như ba chồng cậu mất mấy năm cơ mà…”
Mẹ chồng tôi năm nay đã 58 tuổi, đáng lẽ ở quê an hưởng tuổi già, ngày ngày mấy bạn già khác nhảy nhót, đánh mạt chược.
Thế nhưng gần một nay, bà ấy thường xuyên lên bệnh viện thành phố khám, lại còn giấu giếm tôi.
Tôi chỉ khẽ giật mình một giây, bình thản đáp: “Mình biết .”
Tôi bấm số điện thoại chồng, , mà tôi đã không liên lạc suốt một qua.
Lúc này ta đang công tác ở Châu Phi.
hoàn toàn không quan tâm tôi và con gái, tình nguyện “đào khoáng sản” ở châu Phi, mà một lần là tận một năm.
Trước lúc ta , chúng tôi còn cãi nhau một trận lớn.
Nguyên nhân là vì tôi phát hiện “ánh trăng sáng” ta lại công ty, hơn nữa hai còn nhau sang châu Phi.
“Có chuyện gì? Đang bận.”
Một phút sau, mới nhấc máy với giọng điệu khó chịu.
Tôi kể chuyện mẹ chồng có thể đang mang ta nghe.
Không ngờ ta còn chưa để tôi hết đã cắt ngang:
[Mẹ mang tìm ba mà hỏi, gọi điện tôi gì, đầu óc có vấn đề à!]
[Không , là——]
“Tôi thấy nhà các đúng là mặt dày hết chỗ , muốn tôi đổ vỏ nuôi con các hả? Mơ ! Cũng không thèm soi gương xem mẹ bao nhiêu tuổi .”
không đợi tôi trả lời mà lập tức cúp máy.
Tôi gọi lại ta không bắt máy nữa.
lòng tôi chỉ lạnh lùng cười khẩy — xem ta tưởng mang là mẹ ruột tôi.
Nếu ta không vội, vậy tôi cũng chẳng cần vội.
Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, một sau, mẹ chồng không mời mà .
Bà ta kéo một chiếc vali tay, tay còn lại đỡ cái bụng đã hơi nhô , ngẩng cao cổ tôi.
Mẹ chồng tôi béo lùn, lại mặc bộ quần áo rộng thùng thình, nên nếu không tôi đã biết trước sự thật, chẳng ai phát hiện bà ta đang mang .
“ cái gì, còn không mau tránh tôi .”
Mẹ chồng dùng đôi mắt tam giác bé tí trừng trừng tôi, vênh váo .
Tôi đứng chắn ngay , không bà ta bước .
Chẳng lẽ bà ta đã quên những lời thề thốt đanh thép khi rời khỏi tôi sao?
Còn lớn tiếng tuyên bố sau này không cần tôi nuôi, dù tôi có quỳ xuống cầu xin, bà ta cũng không đời nào giúp tôi trông cháu, thậm chí còn chẳng thèm đặt chân tôi nửa bước.
“Mẹ, sao mẹ lại vậy.” Tôi giả vờ không biết hỏi.
“Tôi để giám sát xem có lén lút cắm sừng A tôi không!”
“Rầm” một tiếng, tôi đáp lại bằng cách mạnh tay đóng sầm lại.
“Á! Mũi tôi! Con khốn nạn! là con trai tôi, mau mở tôi !! cứ chờ con trai tôi về xem.”
Mẹ chồng đợi cái bụng ổn định mới mò dưỡng , tiện thể muốn tôi bảo mẫu không công hầu hạ bà ta mà.
Hàng xóm nghe tiếng mẹ chồng mắng chửi thô tục đều mở hóng chuyện.
Bà ta ngồi bệt trên vali giữa cầu thang, khóc gào mắng tôi đủ điều.
lúc bà ta thao thao bất tuyệt bịa chuyện tôi thành một đứa con dâu bất hiếu, lén lút ngoại tình, tham ăn lười và độc ác, tôi mở .
“Mẹ, mẹ có bầu được mấy ? Mà không ba đã mất sao?”
Câu hỏi tôi khiến bà ta trợn tròn mắt, suýt chút nữa lồi cả ngoài.
“Mày mới có bầu ấy! Cả mày bầu hết! Bà đã bao nhiêu tuổi , mày dám vu khống bà…”
“Vậy mẹ có dám lấy đứa bé bụng mà thề không?”
Tôi chỉ tay bụng bà ta, mỉm cười.
Mẹ chồng đảo mắt liên tục, cuối không dám cãi lại lời tôi.
“Vân Vân à, mẹ chỉ thăm bé Nữu Nữu thôi, mẹ nhớ cháu ngoan mẹ quá.”
Bà ta mặt dày cười gượng gạo với tôi.
Thực , bà ta ghét Nữu Nữu mức hồi tôi sinh con gái, bà ta biết tin là con gái đã lập tức bỏ về, không thèm liếc lấy một lần.
Cuối , tôi vẫn để mẹ chồng bước chân .